Tân An Quỷ Sự

Chương 569: Ngôi nhà cũ

Chương Trước Chương Tiếp

Nói xong, Hữu Nhĩ liếc nhìn khuôn mặt anh tuấn và uy vũ của Khổng Chu. Thấy hắn ta vẫn đang nhắm mắt ngủ ngon lành, Hữu Nhĩ đành phải đứng dậy xuống giường, vừa vươn vai vừa đi về phía cửaBước ra khỏi ngưỡng cửa và đang định đóng cửa lại, nó đột nhiên nghe thấy một giọng nói khe khẽ truyền tới từ phía sau, tuy yếu ớt nhưng lộ rõ sự tham lam: “Rượu? Ngươi đã chuẩn bị loại rượu ngon nào? Rượu Cửu Đan Kim Dịch, rượu Tử Hồng Hoa Anh hay là rượu Thái Thanh Hồng Vân của Hán Vũ Đế ta đều đã nếm thử. Rượu nho ủ men của Ngụy Văn Đế cũng đã được rót vào chiếc cốc ngọc bích nhờ vào tài ăn nói của ta. Thậm chí rượu Ngọc Giới của Tùy Dương Đế hay là rượu Thúy Đào của Đường Thái Tông ta cũng đã uống nhiều tới phát ngấy rồi. Lẽ nào một Thổ Hầu Tử như ngươi lại có thứ rượu ngon hơn những loại trên sao?”

Nghe thấy giọng nói này, trong lòng Hữu Nhĩ vui mừng khôn xiết. Tuy rằng bản thân bị Khổng Chu giễu cợt nhưng nó vẫn cố gắng giữ nguyên vẻ mặt bình thường rồi quay đầu nhìn nam nhân ốm yếu đang ngồi trên giường, vừa cười hì hì vừa nói: “Rượu Đồ Tô, rượu Hà Hoa Nhụy, rượu Hàn Đàm Hương, rượu Thu Lộ Bạch, rượu Trúc Diệp Thanh, rượu Kim Kinh Lộ, rượu Thái Hi Bạch, rượu nếp Hầu Nhi, có lẽ những loại rượu này không thể khiến Khổng công tử ngạc nhiên. Nhưng mà vài ngày trước, cô nương nhà ta vừa tìm được một bình rượu Long Cao, không chỉ đen tuyền như nước sơn nguyên chất mà còn có thể phản chiếu bóng người. Nhất định công tử sẽ rất vui vẻ khi nhìn thấy nó”

Khổng Chu nhìn Hữu Nhĩ đăm đăm rồi hỏi với giọng điệu nghi ngờ: “Thổ Hầu Tử, tại sao ngươi không gọi ta là Phá Kiếm Tuệ mà lại luôn miệng gọi ta là ‘công tử’? Chuyện này thật sự kỳ quái và không tự nhiên chút nào!” Nói xong, hắn ta lại đảo mắt mấy vòng, sắc mặt càng thêm nghiêm túc: “Có phải cô nương kia chính là…”

Khóe miệng của Hữu Nhĩ bỗng nhiên xệ xuống, sự đau khổ trong lòng cũng đã bộc lộ rõ ràng trên mặt: “Công tử không biết đấy thôi! Gã yêu đạo kia đã tìm ra tung tích của cô nương nhà ta rồi, hơn nữa ông ta còn dùng mật Rồng để dẫn dụ chim Khuất Tử, sau đó dùng cách này để dò xét thân phận thật sự của cô nương nhà ta”

Khổng Chu cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu rồi hỏi tiếp: “Ông ta có phát hiện cô nương ấy là Lâm Kính Ẩn không?”

Hữu Nhĩ lắc đầu: “Có lẽ là thế. Bây giờ ông ta lẩn trốn trong bóng tối nên chúng ta không thể đoán được rốt cuộc ông ta muốn làm gì. Nhưng càng như vậy thì ta càng cảm thấy bất an, sợ một ngày nào đó ông ta sẽ đột nhiên tìm tới khiến bọn ta trở tay không kịp. Cô nương nhà ta toàn tâm toàn ý muốn trả thù nên nàng ấy không muốn tạm thời trốn đi nơi khác để tránh đầu sóng ngọn gió. Mấy ngày nay, ngoại trừ việc triệu hồi linh hồn cho công tử thì nàng ấy luôn tìm kiếm bằng chứng cho thấy Trình Đức Hiên đã hạ độc. Thậm chí cô nương nhà ta còn tìm thấy ngôi nhà cũ của Trình gia và phát hiện những phương thuốc mà ông ta đã kê đơn khi còn là Thái y lúc trước, ngay cả chiếc nồi sắt mà Trình Đức Hiên dùng để luyện thuốc trong quá khứ cũng được nàng ấy tìm ra, nhưng vẫn chưa tìm thấy loại thuốc kia”

Khổng Chu hơi nheo mắt lại: “Lão già kia có tâm tư quá kín đáo nên đã tiêu hủy tất cả chứng cứ từ lâu rồi. Chỉ có điều, các ngươi có thể tra ra bí mật đằng sau con tò vò mà ta mang về không?”

Hữu Nhĩ đang định trả lời thì Khổng Chu đột nhiên thò đầu nhìn ra ngoài cửa, mũi khẽ nhúc nhích như thể đang ngửi thấy mùi hương khác thường nào đó.

Hữu Nhĩ nương theo ánh mắt của hắn ta nhìn ra ngoài. Nhưng Hữu Nhĩ chỉ có thể nhìn thấy một mảng trời xanh biếc lộ ra từ khe hở giữa giàn nho đằng kia, ngoài ra không thấy bất kỳ thứ gì khác. Vì vậy, Hữu Nhĩ chỉ có thể hỏi Khổng Chu: “Kiếm Tuệ Tử! Công tử làm sao vậy?”

Khổng Chu vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài và gằn vài chữ qua kẽ răng: “Xung quanh đây có một mùi hương nồng nặc”

Hữu Nhĩ ra sức hít thật sâu vài lần rồi hỏi vặn: “Mùi hương? Ta không ngửi thấy mùi gì khác ngoài mùi nấm mốc. Rốt cuộc công tử đang nói tới mùi gì?”

Khổng Chu không trả lời suốt một hồi lâu. Cuối cùng Hữu Nhĩ nhịn không được nữa, vò đầu bứt tai muốn hỏi hắn ta cho ra lẽ thì Khổng Chu mới thản nhiên đáp: “Người chết! Mùi hương này giống mùi của người chết”

***

Sau khi rời khỏi phủ Khai Phong rồi đi về phía Đông khoảng một canh giờ, xe ngựa dừng lại bên cạnh một ngôi nhà hoang. Yến Nương vén rèm lên và nhìn thấy một vài đóa hoa mai đang nhô lên trên bức tường đỏ hơi loang lổ và bạc màu, trông chúng như đang thương tiếc cho những linh hồn đã chết thảm và vẫn chưa được yên nghỉ trong viện này.

Nàng đi theo Trình Mục Du xuống xe ngựa rồi ngước nhìn bức tường cao ngất trước mặt, sau đó nhẹ nhàng nói: “Một ngôi nhà nằm ở vị trí tốt như vậy mà lại bị bỏ hoang đến tận bây giờ. Có thể thấy được vụ án giết người đẫm máu năm đó đã gây ra một chấn động kinh hoàng khắp cả kinh thành, cho nên đến giờ vẫn chưa có ai dám tiếp nhận cái viện này”

“Vừa rồi người của phủ Khai Phong đã nói rằng hiện trường của vụ án vô cùng thảm khốc. Vương công tử và phu nhân của hắn ta đều chết không toàn thây, ngay cả một mảnh da thịt cũng không còn nguyên vẹn. Điều đáng sợ nhất chính là bào thai đã được thành hình trong bụng Vương phu nhân cũng bị hung thủ lôi ra ngoài và mổ xẻ, cơ thể bị đao đâm chém vô số nhát và vứt ở chân giường. Một ngôi nhà ma ám xúi quẩy như vậy, cho dù có nằm ở vị trí tốt thì làm gì có ai dám sống bên trong?”

Trình Mục Du vừa bước lên bậc thang vừa nói chuyện với Yến Nương, sau đó đẩy cánh cửa không khóa và bước vào trong.

Trong sân, cỏ hoang mọc um tùm, gió lạnh thổi qua phát ra âm thanh xào xạc khiến không gian càng thêm hoang vắng. Trình Mục Du và Yến Nương thoáng nhìn nhau rồi sánh vai đi về phía nội viện. Hai người đi thẳng đến một sương phòng trong viện, đây cũng chính là gian phòng đã xảy ra vụ án mạng đẫm máu kia. Họ đứng ngoài cửa một lát, cuối cùng một trước một sau bước vào ngưỡng cửa và tiến vào sương phòng.

Căn phòng này rất lớn. Tuy đồ đạc bên trong đã bị phủ bụi nhiều năm nhưng vẫn có thể nhận thấy tay nghề chế tác tinh xảo và chất lượng thượng thừa, đặc biệt là chiếc giường làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê ở góc phòng. Nó có kích thước khổng lồ và kết cấu phức tạp. Bốn góc giường có bốn chân trụ bằng gỗ chạm khắc, tay vịn và chân giường được chạm trổ hoa văn một cách tinh xảo và cầu kỳ. Loại gỗ này tỏa ra ánh sáng bóng loáng, ấm áp, dịu dàng và lấp lánh dưới ánh sáng tự nhiên… Nếu không có mấy vết máu hằn sâu trong các đường nét thì gần như có thể gọi nó là một tác phẩm nghệ thuật.

“Vương công tử và phu nhân của hắn ta đã bị giết bởi Đằng Hồ trên chiếc giường này. Ta vẫn luôn tự hỏi rằng tại sao những người hầu lại không nghe thấy tiếng kêu cứu của hai người họ khi vụ án mạng xảy ra. Nhưng bây giờ khi đã ngẫm nghĩ cẩn thận, ta mới phát hiện ra một điều: mặc dù viện này rất lớn nhưng chỉ có một gian phòng này, mục đích là để tận hưởng sự yên tĩnh và thoải mái, cho nên thường ngày sẽ không bị người hầu quấy rầy” Trình Mục Du hạ thấp giọng như thể hắn sợ rằng có người đang nghe lén mình nói chuyện.

“Hơn nữa, Đằng Hồ kia chắc chắn đã lấy Vương phu nhân và đứa trẻ trong bụng nàng ta làm con tin để áp chế bọn họ. Vì bảo toàn tính mạng của thê tử và con mình nên Vương công tử đã không dám kêu cứu”

“Tuy nhiên, cuối cùng Đằng Hồ vẫn giết bọn họ, hơn nữa còn không hề nương tay”

Trình Mục Du vừa nói vừa tiến lên phía trước một bước để nhìn chiếc giường lớn bị nhuốm máu dày đặc rõ ràng hơn, nhưng cánh tay Trình Mục Du bất ngờ bị Yến Nương kéo mạnh đến mức thân hình bị kéo ra phía sau. Đôi mắt nghiêm nghị của nàng đang nhìn chằm chằm vào một mảng sàn nhà trong góc giường. Ở đó có một thứ gì đó đen thui đang phát ra âm thanh vo ve và khẽ khàng tới mức không thể nghe rõ.

“Đây là…” Trình Mục Du ngây ngẩn và đứng bất động. Ánh mắt hắn lướt qua đầu vai của Yến Nương và nhìn vào bóng đen đang chuyển động một cách nhẹ nhàng đằng kia.

Yến Nương hừ lạnh một tiếng rồi nói với bóng đen kia: “Chưa được sinh ra mà đã bị sát hại ngay lập tức khiến oán khí tích tụ sâu đậm. Vì vậy, mặc dù hai người kia đều đã tiêu tán trong luân hồi, ngươi vẫn trì hoãn không nỡ rời đi. Nhưng đời người vô cùng ngắn ngủi, cho dù không thể sống một kiếp người ở thế gian này thì cũng chẳng có gì để tiếc hận cả. Ngươi cần gì phải cố chấp như vậy? Hay là để ta tiễn ngươi một đoạn đường và kết thúc nhân quả một đời này của ngươi”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)