Tân An Quỷ Sự

Chương 568: Nguyên do

Chương Trước Chương Tiếp

Yến Nương dần mất kiên nhẫn, nàng đi tới cạnh Trình Mục Du rồi thúc giục: “Sử đại nhân, ngài đừng vòng vo nữa, rốt cuộc là Đổng gia đã làm giàu bằng gì?”Sử Phi lắc đầu, nói: “Để nói thì rất dài dòng. Đổng gia buôn bán đồ gốm sứ, mấy lầu xanh của nhà họ làm ăn rất thịnh vượng, tiền vào như nước. Nhưng qua một người huynh đệ quen từ trước, thuộc hạ mới biết trước đây Đổng lão thái thái không phải làm ăn đứng đắn mà là làm bà bà”

Yến Nương nhướng mày: “Bà bà?”

Sử Phi gật đầu: “Chỉ trong một năm đó mà Đổng gia đã mở được vài cái lầu xanh, phu nhân đoán xem là nhờ đâu, hoàn toàn là nhờ vào số bạc mà Đổng lão thái thái để dành được lúc làm tú bà. Còn việc Đổng gia có liên quan tới vụ án mạng của nhà Vương đại nhân là vì hung thủ giết con trai và con dâu Vương đại nhân chính là một cô gái dưới trướng Đổng lão phu nhân. Cô gái đó từng bị Vương công tử và phu nhân của hắn ngược đãi trong một thời gian dài nên rất căm hận họ. Vì thế, vào một buổi tối êm ả không người đề phòng sáu năm trước, cô ta đã giết chết hai người họ ngay trên giường. Cũng may Vương công tử và Vương đại nhân không sống chung với nhau nên mới không liên lụy tới Vương đại nhân, nếu không cả nhà họ đã bị diệt sạch rồi”

“Vì quan phủ vẫn chưa bắt được hung thủ nên nhà họ Vương liền đổ chuyện này lên đầu Đổng lão thái thái à?” Yến Nương tiếp tục hỏi.

“Cũng không phải thế, nhưng vì đã liên quan đến mạng người nên Đổng lão thái thái cũng không thể tiếp tục ở lại đó được nữa, hơn nữa, tuổi tác bà ta cũng đã cao nên rửa tay gác kiếm rồi chuyển tới một thôn làng yên tĩnh ở ẩn. Nhưng dù sao bà ta cũng là một người có năng lực, dùng số bạc góp nhặt được để buôn bán đồ gốm, không ngờ lại ăn nên làm ra như vậy”

Yến Nương cười khẩy một tiếng rồi nói: “Năng lực với không năng lực gì chứ, tiền tài của bà ta không biết đã dính bao nhiêu là máu người rồi, nghĩ lại, bà ta chết dưới tay chính con trai ruột của mình cũng đáng”

Trình Mục Du nhìn Sử Phi với vẻ nghi hoặc: “Vương đại nhân là người có đạo đức, sao con trai ngài ấy lại độc ác như vậy, không những buôn bán phụ nữ mà còn ngược đãi tuỳ thích, đúng là khó hiểu”

Sử Phi vò đầu, nói: “Đại nhân, cha mẹ sinh con trời sinh tính, không ai hoàn toàn giống nhau nên thật ra chuyện này cũng không phải là quá kỳ lạ. Nhưng vì Vương công tử là người có lỗi trước nên dù vụ án này vẫn chưa được phá thì Vương đại nhân cũng không dám để lộ ra ngoài, càng không dám giục quan phủ điều tra, nên quay đi quay lại, vụ án này đã bị gác lại và lâm vào ngõ cụt”

Sử Phi nói xong, một lúc lâu sau Trình Mục Du vẫn không lên tiếng, Yến Nương bèn quay sang, quan sát kỹ vẻ mặt hắn một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Quan nhân, lẽ nào ngài nghĩ chuyện của Đổng gia có liên quan tới vụ án mạng sáu năm trước sao?”

Trình Mục Du chợt lấy lại tinh thần, lúc này mới để ý nàng nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, đôi mắt nàng trong veo như ánh ban mai xua tan sương mù. Trái tim chợt rung động, hắn quay đầu đi rồi mới lên tiếng: “Ngay cả phu nhân đang mang thai mà cô gái đó cũng không tha, chứng tỏ lòng dạ cô ta rất độc ác, dục vọng trả thù cao ngất trời. Phu nhân, nàng nghĩ người như cô ta sẽ buông tha cho tú bà đã bán mình cho người khác sao? Tú bà chính là nguyên nhân khiến cuộc đời cô ta trở nên bi kịch đó”

Yến Nương ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Quan nhân muốn đích thân tới Biện Lương xem sao?”

Trình Mục Du gật đầu: “Chuyện này rất phức tạp, ta phải tới gặp Vương đại nhân để hỏi cho rõ thì lòng ta mới yên được”

Yến Nương bỗng kéo tay áo hắn, vẻ thành khẩn hiện lên trên mặt: “Ta đi cùng quan nhân được không?”

Trình Mục Du thấy thế thì ngẩn người, nàng bèn tiến thêm một bước, càng nắm chặt lấy ống tay áo hắn: “Quan nhân, ta lo rằng việc này sẽ rất nguy hiểm, chỉ có đi với ngài thì ta mới yên tâm được”

Sử Phi thấy hai vợ chồng thân mật như vậy thì nén cười đến mức suýt nữa cắn rách cả môi mình. Hắn ta thầm nghĩ, xem ra Yến cô nương tình sâu ý nặng với đại nhân lắm rồi, nếu không sẽ không bày tỏ nỗi lo lắng ngay trước mặt mình không chút kiêng dè như vậy.

Nghĩ tới đây, hắn ta âm thầm gật đầu: Cũng phải, đại nhân và Yến cô nương vừa mới thành thân, đương nhiên là sẽ không muốn xa nhau quá lâu, không chừng đối với họ, việc này như phải xa nhau cả mấy cái xuân xanh, ngày ngày dính lấy nhau cũng là chuyện bình thường. Nghĩ tới đây, hắn ta không kìm nổi mà thầm thở dài: Cũng không biết Sử Phi ta bao giờ mới cưới được nương tử tình sâu nghĩa nặng với mình như vậy, được vậy thì đời này coi như cũng không còn gì tiếc nuối nữa.

Đang miên man suy nghĩ, hắn ta chợt nghe thấy Trình Mục Du nhẹ ho khan vài tiếng, rút tay áo ra khỏi tay Yến Nương rồi dịu dàng nói với nàng: “Nếu phu nhân đã muốn đi cùng với vi phu, vậy thì hai chúng ta sẽ đồng hành với nhau” Dứt lời, hắn lại dặn dò Sử Phi đang giả vờ nhìn đoàn kiến dưới chân: “Hai huynh đệ các ngươi tới thôn Ngu Sơn xem đi, Tích Tích cả đêm không về nên ta rất lo, các ngươi đi tìm nàng ta đi, có lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi”

Sử Phi đáp lời rồi vội vàng lui ra. Đi ra ngoài viện, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm rồi thầm lẩm bẩm: “Ôi, ghen tỵ với mấy người liếc mắt đưa tình với nhau thật đấy, sao mình lại ở giữa hai người này cơ chứ?”

***

Thấy xe ngựa đã dần đi xa, Hữu Nhĩ mới đưa Tấn Nhi về phủ Tân An, sau khi đã thu xếp ổn thoả cho cậu ở thư phòng, nó bèn đi thẳng tới bức tường phía đông. Phía bên kia bức tường là tiệm thêu Tế Hồng, chỉ có điều kể từ khi Yến Nương gả tới Trình gia, tiệm thêu cũng không hoạt động kinh doanh nữa, cũng không bán lại cho người khác mà cứ bỏ hoang như vậy.

Hữu Nhĩ nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai, nó bèn nhẹ nhàng nhảy qua tường rồi vững vàng đáp xuống sân tiệm thêu Tế Hồng. Nó bước qua đám dây nho khô héo rồi đi tới trước căn phòng mà trước đây Yến Nương từng ở và đẩy cửa bước vào.

Trên chiếc giường ở góc nhà có một người đang nằm, tuy hắn ta nhắm mắt, đầu tóc rối bời nhưng vẫn có thể thấy hắn ta là một người mày kiếm mắt sáng, khí khái bất phàm, toàn thân toát lên vẻ của một kiếm khách.

Hữu Nhĩ quan sát kẻ đó một lúc rồi mới chậm rãi đi tới cạnh giường và lấy một cái kiếm tuệ cũ đã hơi ngả vàng từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng đặt cạnh hông nam nhân.

Trên kiếm tuệ có dấu hiệu đã được khâu vá lại, nhưng tay nghề của người sửa lại nó vô cùng khéo léo, mỗi một tua rua đều được khâu vá lại, hơn nữa màu sắc cũng tương đồng, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhận ra nó từng bị chém đứt đôi.

Hữu Nhĩ thở dài, ngồi xuống mép giường, khịt mũi vài cái rồi chậm rãi nói: “Cô nương cũng đã cố gắng hết sức rồi. Mấy ngày nay, nàng ấy đã nghĩ hết cách để chiêu hồn ngươi, cuối cùng cũng đã tìm được hồn phách đã bị yêu đạo đánh tan của ngươi về, nhưng sao ngươi cứ nằm ngay đơ mãi ở chỗ này không tỉnh lại vậy chứ, nếu ngươi tỉnh lại thì còn có thể trợ giúp cô nương một tay”

Nói đến đây, nó lại nặng nề thở dài: “Khổng Chu à, cái kiếm tuệ đứt này của ngươi đừng để cô nương phải lao tâm khổ tứ vào thời điểm quan trọng này nữa. Bây giờ nàng ấy không những phải chăm sóc ngươi, đề phòng yêu đạo, mà còn phải nghĩ cách tiếp cận Trình Đức Hiên, giành được lòng tin của ông ta. Ngươi đừng làm trò nữa, mau tỉnh lại đi, ta đã chuẩn bị một bình rượu ngon cho ngươi rồi, chỉ còn chờ ngươi tỉnh lại để uống nữa thôi đấy”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)