Tân An Quỷ Sự

Chương 567: Gà trống

Chương Trước Chương Tiếp

Cảnh đầu tiên đập vào mắt nàng ta là một người máu me đầm đìa nằm cuộn mình dưới đất… Nếu như còn có thể gọi bà ta là ngườiCơ thể bà ta rất bé, cũng vì thế mà Tưởng Tích Tích có thể nhìn thấy hết toàn bộ vết thương trên người bà ta: Hàng trăm vết thương trải khắp từ đỉnh đầu tới tận bàn chân, chi chít như những nụ hoa đang chớm nở, đen đỏ xen lẫn.

Đáng sợ nhất là vết thương trên mặt bà ta: Đôi mắt đã bị mất, chỉ còn lại hốc mắt sâu hoắm, máu chầm chậm rỉ ra. Chỗ cổ của bà ta cũng có một cái lỗ không lớn nhưng rất sâu khiến máu tươi ồ ạt phun ra như suối.

Nhưng những vết thương đó là do cái gì tạo thành? Tưởng Tích Tích chắc chắn những vết rách đó không phải do dao, cũng không phải do loại vũ khí nào tạo thành, bởi vì viền của những cái lỗ đó không bằng phẳng mà lồi lõm cẩu thả, hệt như… hệt như bị mỏ chim mổ vậy.

Chẳng mấy chốc suy đoán của nàng ta đã được chứng minh. Trong màn đêm cách đó vài thước chợt có tiếng bước chân, ngay sau đó, nàng ta nhìn thấy hai móng vuốt màu vàng sẫm, sắc bén như hai cái móc câu nhọn.

Gà…

Trong đầu Tưởng Tích Tích nhanh chóng lướt qua chữ này, nhưng nàng ta lại lập tức loại bỏ suy nghĩ này: Con gà nào mà lại có thể to như vậy được chứ? Chỉ nhìn mỗi móng vuốt thôi là đã có thể thấy nó phải cao cỡ nửa người, con gà lớn đến mức này thì chẳng phải là quái vật sao?

Nhưng, con quái vật đó lại thật sự xuất hiện trước mặt nàng ta…

Con gà trống to lớn, chiếc mào dài đỏ rực như lửa, đám lông sáng rực toả sáng lung linh tới mức bóng tối cũng không thể che lấp nổi. Nhúm lông sau đuôi vểnh lên thật cao, vô cùng xứng tầm với đôi tròng mắt đen như chim ưng, trông nó hệt như một vị tướng quân đã sẵn sàng để chiến đấu.

Hoặc có lẽ là, giống như một sát thủ khát máu…

Bởi vì Tưởng Tích Tích thấy trên mỏ và móng vuốt của nó dính đầy máu và tóc, rõ ràng người mình đầy thương tích kia chính là kiệt tác của nó.

Nó coi bà ta là con giun nên mới mặc sức chà đạp, tàn nhẫn ngược đãi, chơi đùa thoả thích rồi thì nuốt chửng sao…?

Tưởng Tích Tích cảm thấy rét run trong lòng, tóc gáy như dựng hết lên, nàng ta trừng mắt nhìn con quái vật bước về phía nữ nhân đó. Nó cao ngạo ngẩng đầu lên rồi mổ thẳng xuống, ngậm lấy một miếng thịt tươi trong miệng, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu rồi nuốt miếng thịt xuống bụng.

Nữ nhân đó thét lên đầy thảm thiết, nhưng toàn bộ thanh âm đã bị mắc lại ở cái lỗ đầy máu ở cổ họng, lúc tới tai của Tưởng Tích Tích, tiếng thét đó chỉ còn là tiếng rên rỉ yếu ớt.

Tưởng Tích Tích không thể chịu đựng được nữa, bèn gắng sức vịn cột đứng dậy, định đi tới cứu nữ nhân đó.

Nhưng nàng ta vừa mới di chuyển đã thấy có một vật chạy tới trước mình, khiến nàng ta sợ hãi tới mức toàn thân run rẩy, sau đó đứng yên bất động.

Lại một con gà trống lao tới từ trong bóng tối, nó chạy vụt tới cạnh nữ nhân, kêu lên một tiếng thật dài thật to rồi ngậm một chân của bà ta vào miệng. Thấy đồng loại giành ăn của mình, con gà trống vốn đang nhàn nhã mổ ăn bắt đầu giương cánh, toàn bộ lông trên cổ xù lên, lập tức ngậm lấy đầu nữ nhân. Hai con gà trống một trái một phải điên cuồng kéo căng người đàn bà đó giữa không trung hòng kéo “con mồi” ra khỏi đối phương.

Người đàn bà kêu thành tiếng, bởi vì cơ thể bà ta bị hai con gà ngậm chặt và kéo căng khiến lục phủ ngũ tạng như vỡ vụn, gân cốt cũng liên tục phát ra tiếng động như muốn đứt đoạn.

Tưởng Tích Tích cũng chợt kêu lên, nhưng không phải vì chứng kiến cảnh tượng máu me trước mặt, mà là cuối cùng nàng ta cũng đã nhận ra người đàn bà đang bị hai con gà giành ăn đó là ai.

Nàng ta đã từng nhìn thấy bà ta trong quan tài gỗ đặt trong đại viện của Đổng gia, nhưng không phải bà ta đã chết rồi sao? Sao bây giờ bà ta lại xuất hiện trong miếu này và còn phải chịu cực hình như vậy?

Nghĩ tới đây, Tưởng Tích Tích bỗng nhiên lấy tay bịt miệng: Bà ta đã chết rồi, vậy còn mình thì sao?

Ngôi miếu lớn lẻ loi này không có nguồn gốc, lại như đang trôi lơ lửng giữa bầu trời, lẽ nào, đây là chốn để người chết quy tụ sao?

Vừa nghĩ tới đó, nàng ta chợt nghe thấy tiếng “pặc” vang lên, cơ thể Đổng lão thái thái bị hai con gà trống kéo đứt thành hai khúc, máu thịt lẫn lộn bắn về phía Tưởng Tích Tích đang đứng.

***

Lúc tia nắng sớm đầu tiên chiếu xuống, Trình Mục Du đã mở mắt. Hắn nhẹ nhàng xuống giường, còn chưa đi ra khỏi phòng đã nghe thấy tiếng quần áo sột soạt phía sau. Hắn bèn quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Yến Nương đang nhàn nhã ngồi bên giường, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ một câu đã nói trúng tim đen của hắn: “Quan nhân, có phải vì Tích Tích không về nên cả đêm qua ngài không ngủ được không?”

Trình Mục Du gật đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt: “Hình như chuyện của Đổng gia không đơn giản như ta nghĩ, ta sợ một mình nàng ta không thể ứng phó nổi”

Yến Nương bước xuống giường rồi lấy cái khăn bên hông ra, nhẹ giọng nói: “Quan nhân chớ vội, để ta bảo Tinh Vệ thử xem có tìm được Tưởng cô nương không”

Nói rồi, nàng bèn vung khăn lên và gọi Tinh Vệ ra. Sau khi dặn dò vài câu, nàng mở cửa sổ ra và dõi theo nó bay về phía bầu trời xanh thẳm.

Thấy Tinh Vệ đã bay xa, Trình Mục Du thoáng thở phào một cái, nhưng nỗi lo lắng vừa vơi đi một chút, hắn lại thấy Sử Phi đang vội vã chạy vào từ bên ngoài. Thấy hắn và Yến Nương đứng trước cửa sổ, hắn ta vội ôm quyền hành lễ rồi thở hổn hển bẩm báo: “Đại nhân, thuộc hạ đã tra ra nguyên nhân Đổng gia xa xứ rời tới thôn Ngu Sơn rồi ạ”

Trình Mục Du vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài và nói: “Trông ngươi hốt hoảng thế này, chắc chắn nguyên nhân việc này không hề bình thường”

Sử Phi đứng thẳng lên: “Đại nhân đoán không sai, sở dĩ sáu năm trước người nhà Đổng gia tới một nơi xa lạ như thôn Ngu Sơn là vì có liên quan tới một vụ án giết người ở Biện Lương”

Trình Mục Du tiến lên một bước, chân mày nhíu chặt: “Vụ án giết người?”

Sử Phi gật đầu: “Lúc đó vụ án này thu hút rất nhiều sự chú ý, hẳn là đại nhân cũng đã từng nghe tới, bởi vì… nạn nhân của vụ án này là công tử nhà Tham tri Chính sự của đương kim triều đình – Vương đại nhân và phu nhân của hắn. Hai người họ bị giết ngay trên giường giữa đêm khuya, có người nói, tên hung thủ cực kỳ hung ác, đâm Vương công tử và Vương phu nhân hơn trăm nhát, hơn nữa, lúc đó Vương phu nhân còn có thai, đứa bé trong bụng cũng đã thành hình”

Trình Mục Du trầm mặt: “Chuyện của Vương đại nhân ta cũng có nghe qua, nhưng vụ án này vẫn chưa được điều tra xong, sao lại liên quan gì tới Đổng gia?”

Sử Phi tặc lưỡi, sắc mặt hiện lên vẻ kỳ quái: “Đại nhân, ngài có biết Đổng gia làm giàu bằng cách nào không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)