Người đàn ông kia quay nửa mặt về phía cửa sổ khiến Tưởng Tích Tích không thấy rõ mặt hắn. Thế là nàng ta bèn nhoài người về phía trước, nhưng giữa đêm đông giá rét, bờ tường đã bị đóng băng toàn bộ, hơn nữa, việc không cử động một lúc lâu khiến cả cơ thể nàng ta cứng đờ và ngã phịch vào trong sânNàng ta cố nén cơn đau, vội vàng bò dậy từ dưới đất, nhưng nam nhân bên cửa sổ đã biến mất tự lúc nào, trong phòng chỉ còn một mình Đổng phu nhân ngồi trước gương, tĩnh lặng thanh tao hệt như một đoá sen cách biệt với đời.
Tưởng Tích Tích kinh hãi, vừa định vào nhà hỏi nàng ta cho rõ thì chợt nhìn thấy một bóng đen chạy ra khỏi phòng và lần theo bờ tường chạy vụt ra ngoài nhanh như chớp, chẳng bao lâu sau, kẻ đó đã mất hút trong bóng tối vô tận.
Tưởng Tích Tích không kịp nghĩ nhiều, lập tức chạy ra ngoài và đuổi theo sát bóng đen đó vào khu rừng nhỏ um tùm phía sau Đổng trạch.
Bóng đen đó đứng quay lưng ở nơi cách nàng ta chỉ bằng hai cây khô trơ trụi.
Tưởng Tích Tích nghiêng đầu nhìn về phía bóng lưng quen mắt phía trước. Nàng ta cảm thấy như có một cánh tay đang điên cuồng đào bới trong lòng mình như muốn đào được bộ mặt thật đã sắp lộ diện kia lên, tuy chỉ cách nó một lớp đất mỏng manh, nhưng nàng ta vẫn mãi không thể thấy rõ mặt mũi của nó khiến thâm tâm rất ngứa ngáy, đau đớn không thôi.
Nào ngờ, kẻ đứng phía trước dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tưởng Tích Tích, hắn từ từ xoay người lại và nhìn thẳng vào nàng ta không chút kiêng dè. Điều khiến nàng ta kinh ngạc hơn là hắn thậm chí còn nhếch miệng và nở một nụ cười vô cùng quỷ dị.
Nụ cười đó như một con dao cắm thẳng vào lồng ngực Tưởng Tích Tích, khiến cơ thể như đã đông cứng của nàng ta nứt toác.
Một khắc trôi qua, nàng ta hoảng hốt, loạng quạng sờ sau lưng, muốn rút thanh trường kiếm ra, nhưng tay còn chưa chạm được vào chuôi kiếm, sau lưng bỗng chốc cảm nhận được cảm giác mát lạnh, sâu hoắm, đâm thẳng từ sau lưng xuyên ra trước bụng, khuấy đảo toàn bộ lục phủ ngũ tạng của nàng ta.
Trong khoảnh khắc mất dần ý thức, đôi mắt còn khép hờ của Tưởng Tích Tích nhìn thấy hai bóng người đang vai kề vai sát cánh, vừa mông lung vừa xa xôi.
***
Lúc Tưởng Tích Tích tỉnh lại thì phát hiện trời vẫn còn tối, nàng ta hoảng sợ hít thở vài hơi rồi tự sờ lưng mình.
Nhưng sờ qua lần lại mấy lần mà vẫn chỉ có thể chạm vào lớp vải quần áo lạnh như băng, không có vết thương, cũng không có dòng máu nóng hổi hệt như nhát dao không lâu trước đó chỉ là ảo giác của nàng ta.
Không đúng, rõ ràng nàng ta vẫn nhớ cảm giác đau đớn thấu tận tim gan, khảm sâu vào từng lớp da tấc thịt đó, mới đầu thì lạnh như băng, sau đó thì dần dần như một nồi dầu đang sôi sùng sục khiến tất cả tri giác của nàng ta như bị thiêu đốt.
Cảm giác đó rõ ràng vô cùng chân thật, nhưng tại sao bây giờ lại hoàn toàn biến mất không chút dấu vết như thế này?
Tưởng Tích Tích chợt có cảm giác bất an, thứ mùi vừa ẩm ướt vừa khó chịu xung quanh càng khiến nỗi bất an trong lòng nàng ta lan rộng ra khắp toàn thân khiến trái tim nàng ta đập liên hồi, tới mức lồng ngực nhói đau.
Nàng ta chống tay xuống đất rồi lảo đảo đứng dậy, sau khi nhìn ngó một lúc, nàng ta phát hiện xung quanh không có gì ngoài vài chấm sáng vàng xanh lơ lửng giữa không trung, từ trên xuống dưới, dao động bất định.
“Đom đóm? Bây giờ không phải đang là mùa đông à? Sao lại có đom đóm?”
Tưởng Tích Tích nghi hoặc tự vấn, đồng thời vô thức giơ tay ra, muốn tóm lấy vật sống duy nhất ở đây nhưng lại vồ hụt, suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất. Tuy đom đóm bay gần trong gang tấc nhưng bị nàng ta vồ lấy, chúng lập tức bay ra xa vài thước rồi đứng bất động tại đó như là đang dụ nàng đi qua.
Tưởng Tích Tích bị rơi vào hoàn cảnh quái dị khó tránh khỏi tâm đãng thần trì, vô thức đi về phía đốm sáng yếu ớt như thể hai chân không còn là của mình. Nàng ta đứng giữa chúng nó và tiếp tục tiến về phía vùng đất hoang vắng vô danh phía trước.
Nàng ta cứ bước đi trong vùng đất hoang đầy quái dị như không biết mệt mà chẳng biết là mình đã đi được bao lâu, cũng chẳng biết mình định đi đâu, mãi đến khi nàng ta nhìn thấy phía trước có một toà miếu to lớn thì mới chợt tỉnh táo lại, hai chân run rẩy đứng yên tại chỗ, bình tĩnh nhìn đại điện như đang trôi lơ lửng trong mây mù, môi khẽ hé, mắt nhìn thẳng.
Trước miếu có một tấm bia đá được dựng đứng, tuy mây mù xung quanh dày đặc nhưng Tưởng Tích Tích vẫn có thể nhìn thấy ba chữ lớn đỏ như máu bên trên: Miếu Quảng Thái.
“Miếu Quảng Thái”
Nàng ta nhẩm đọc trong đầu, chẳng biết tại sao lại có cảm giác như đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó nhưng lại không thể nhớ ra.
Lúc nàng ta đang cố lục lại trí nhớ thì chợt nghe thấy tiếng khóc từ trong miếu truyền tới. Tiếng khóc không lớn, nhưng lại rất đau thương thảm thiết khiến nàng ta không rõ rốt cuộc người đó đang khóc hay đang kêu gào. Nhưng nàng ta có thể khẳng định một điều, rằng chắc chắn hiện giờ người trong miếu đang vô cùng đau đớn, như thấu tận tâm can.
Tưởng Tích Tích cảm thấy sợ hãi, nàng ta đã làm nha dịch được một thời gian dài, tự nhận là đã chứng kiến rất nhiều cảnh máu me, kỳ văn dị sự nhiều không kể xiết. Nhưng hôm nay, nàng ta thật sự cảm thấy sợ hãi. Có lẽ thứ mà nàng ta sợ không phải là tiếng kêu thảm thiết trong miếu, mà là chính ngôi miếu này. Bởi vì sau khi tới đây, đám đom đóm không tiếp tục bay về phía trước nữa mà cứ bay lơ lửng trên đỉnh miếu, như thể cuối cùng cũng đã tìm được cõi hồi hương của mình.
Cõi hồi hương…
Nơi này là cõi hồi hương của chúng hay là cõi hồi của mình?
Dòng suy nghĩ kỳ quái bất thình lình nảy ra trong đầu khiến Tưởng Tích Tích rùng mình, lần đầu tiên trong đời có cảm giác muốn chạy trốn.
Nhưng vừa quay đầu lại, nàng ta chợt ngẩn người: Vùng đất hoang vắng đằng sau mình đã biến mất, hoàn toàn mờ mịt, vô biên vô tận, chỉ còn bóng tối không có điểm cuối tựa như vực sâu, lại như đại dương rộng lớn, chỉ cần bước vào sẽ hoàn toàn bị nhấn chìm.
Mồ hôi lạnh liên tục túa ra như mưa khiến cơ thể nàng ta bị thấm ướt và lạnh buốt.
Chần chừ trong giây lát, cuối cùng, nàng ta quay người lại, đối diện với ngôi miếu tường đỏ ngói xám, mười ngón tay siết chặt, hạ quyết tâm liều mạng đi về phía đó.
Ánh nến trong miếu thoáng động đậy, chiếu sáng toàn bộ không gian trước bàn thờ, còn những nơi khác thì vẫn tối đen hệt như bóng tối hỗn độn bên ngoài, như thể có thể hút người khác vào bất cứ lúc nào.
Tưởng Tích Tích lần tìm theo tiếng khóc và lờ mờ nhìn thấy vài cái bóng phía sau một cây cột màu đỏ. Lòng nàng ta dần căng thẳng, thận trọng di chuyển về phía cây cột.
Tới chỗ cây cột, Tưởng Tích Tích đột nhiên cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút sạch, nàng ta vịn vào cây cột, lắng nghe cả tiếng thở ngày càng dồn dập của mình rồi chậm rãi kiễng chân, ló đầu ra nhìn.