Tân An Quỷ Sự

Chương 565: Rắn

Chương Trước Chương Tiếp

Đổng phu nhân khựng lại, cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng thốt lên: “Ta luôn không để ý chuyện làm ăn của Đổng gia, cho nên dù mẫu thân và quan nhân có gây thù chuốc oán với người khác thì ta cũng không biết. Nhưng mà đại nhân, sao đột nhiên ngài lại hỏi chuyện này? Mẫu thân bị quan nhân giết chết, quan nhân sợ tội nên tự sát, hai chuyện này đã rất rõ ràng, sao lại có thể liên lụy đến người khác?”Trình Mục Du lắc đầu: “Việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ, kết luận bây giờ là quá sớm. Nhưng lúc ta mới tới có nghe thấy mấy hạ nhân nói phu nhân sai bọn họ rời đi, việc này là thật sao?”

Đổng phu nhân gật đầu: “Dân phụ không muốn ở lại nơi đau lòng này nữa nên quyết bán sạch gia tài, đi xa quê hương, tránh cho lại nhìn vật nhớ người” Nàng ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Có thể đối với đại nhân mà nói, tìm ra chân tướng vụ án là quan trọng nhất, nhưng đối với dân phụ, nếu quan nhân đã chết thì ta cũng không muốn truy cứu gì nữa, bởi vì không còn hắn thì chẳng còn gì quan trọng, dù có bắt được hung thủ thật thì cũng không đổi được tính mạng phu quân ta, vậy đối với ta mà nói thì có ích lợi gì đây?”

Đang nói, Tưởng Tích Tích từ ngoài cửa đi vào, trong tay nàng cầm một túi vải, đi tới trước mặt Trình Mục Du rồi đặt nó trên mặt đất: “Đại nhân, thuộc hạ phát hiện một ít than trong đống đổ nát”

“Than?”

Tưởng Tích Tích mở miệng túi ra, bên trong là một ít than đen thùi lùi, lớn như nắm tay, tổng cộng có hơn mười viên.

“Đại nhân, trong đống phế tích còn có rất nhiều than, đây chỉ là một phần trong đó”

Trình Mục Du cúi người ngồi xổm xuống, cầm lấy một hòn than cẩn thận quan sát và lẩm bẩm: “Đây là củi, củi dùng để đốt lửa, sau khi cháy hết sẽ thành than, nhưng tây sương phòng không phải phòng bếp, sao lại có nhiều củi như vậy?”

Tưởng Tích Tích hành lễ, nói tiếp: “Thuộc hạ cũng phát hiện đây là củi nên đã đi hỏi hạ nhân, nhưng họ nói hôm qua củi trong phòng chứa củi vẫn nguyên vẹn, họ cũng không biết số than này ở đâu ra”

Trình Mục Du nheo mắt lại: “Chuyện này thật kỳ quái, Đổng Tông Nguyên muốn tự sát, trong phòng có rất nhiều củi, như thể có người biết hắn muốn chết nên đã chuẩn bị trước vậy”

Tưởng Tích Tích nhẹ giọng nói: “Trừ phi là Diêm La địa phủ, nếu không một người làm sao có thể biết được trước hạn chết của người khác chứ?”

***

Ra khỏi thôn Ngu Sơn, Trình Mục Du liền dừng bước, nhìn xuống thôn xóm nhỏ ẩn mình trong làn mây sương mờ. Thấy hắn im lặng một lúc lâu, Tưởng Tích Tích đi tới bên cạnh, nhỏ giọng xin chỉ thị: “Đại nhân, ngài còn nghi ngờ vụ án này sao?”

Trình Mục Du nhìn phòng ốc xa xa như ẩn như hiện, thản nhiên nói: “Dù ta nghi ngờ, nhưng không biết nên nghi ngờ ai, đây cũng là việc khiến ta cảm thấy khó giải quyết nhất”

Tưởng Tích Tích gật đầu: “Cũng đúng, ba người Đổng gia hiện tại chỉ còn lại mình Đổng thị, nhưng nàng ta căn bản không có thời gian gây án. Về phần động cơ, nàng ta lại càng không có, hôm nay chúng ta cũng đã hỏi qua mọi người, họ đều nói Đổng thị hiếu kính mẹ chồng, với Đổng Tông Nguyên thì phu thê hòa thuận, là một nữ tử dịu dàng thiện lương, hoàn toàn khớp với những gì ta biết về nàng ta” Nói đến đây, thấy Trình Mục Du nhìn mình, nàng ta liền sờ sờ mũi, nói tiếp: “Nhưng đại nhân từng nói mọi việc không thể chỉ nhìn bề ngoài, càng không thể đánh rắn động cỏ, cho nên ta muốn ở lại thôn Ngu Sơn này, âm thầm giám sát hành tung của Đổng thị, xem có thể phát hiện manh mối khác hay không”

Trình Mục Du hơi trầm mặc, lắc đầu cười: “Tích Tích nhà chúng ta lần này nhớ rất kỹ, giờ đã biết tiến lui có chừng mực, bình tĩnh điềm đạm rồi”

Tưởng Tích Tích cười: “Tất cả là nhờ đại nhân chỉ dạy”

Trình Mục Du gật gật đầu, nói với Sử Phi phía sau: “Gốc gác của Đổng gia ở thôn Ngu Sơn này không nhiều, ta cũng chưa từng nhìn thấy thân quyến khác của nhà bọn họ, có lẽ là từ nơi khác tới đây. Ngươi đi hỏi thăm xem Đổng gia từ nơi nào chuyển tới nơi này cùng nguyên nhân bọn họ rời quê hương. Đúng rồi, cả việc làm ăn của Đổng gia và việc phát tài cũng phải điều tra rõ ràng, ta cứ cảm thấy người nhà này không đơn giản như vậy, chắc chắn phía sau che giấu một bí mật người ngoài khó có thể phát hiện”

***

Một đêm lặng yên không một tiếng động ập tới, toàn bộ thôn Ngu Sơn đều đang ngủ say, chỉ còn sự yên lặng cùng bóng tối đầy chết chóc.

Tưởng Tích Tích nằm sấp trên đầu tường, nhìn chằm chằm cái bóng trong sương phòng đã hai canh giờ rồi. Hiện tại, người kia bắt đầu rửa mặt tắm rửa chải đầu, nàng ta cởi xiêm y ra, bước vào trong một cái thùng gỗ chứa nước nóng, nghiêm túc lau sạch từng tấc da thịt trên người mình như muốn rửa sạch mệt mỏi cùng nỗi đau lòng đã tích lũy nhiều ngày.

Động tác của nàng ta rất nhẹ nhàng, ví dụ như bây giờ, nàng nâng một cánh tay lên, mu bàn tay nhẹ nhàng rũ xuống, từng giọt nước trên đầu ngón tay nhỏ xuống, rơi xuống nước, âm thanh phát ra tựa hồ thật sự truyền đến tai người rình mò.

Tưởng Tích Tích mê hoặc nhìn, trong lúc hoảng hốt, cánh tay mềm mại kia tựa hồ biến thành một con rắn. Bàn tay ngọc mảnh khảnh chính là đầu rắn, nó xinh đẹp lại ngoan độc, bất thình lình có thể cắn bất cứ ai trong bóng tối.

Tưởng Tích Tích bị ý nghĩ này dọa cho giật mình, nàng ta vỗ vỗ khuôn mặt có chút cứng đờ, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nàng ta không hiểu vì sao mình bỗng nhiên có suy nghĩ như vậy: Đổng phu nhân rõ ràng dịu dàng hiền lành, sao mình lại nghĩ nàng ta thành một con rắn độc cơ chứ?

Tưởng Tích Tích hít sâu một hơi làn không khí lạnh thấu xương, dụi dụi mắt, lại một lần nữa nhìn về phía bóng dáng người kia trong phòng. Hiện tại nàng ta đã mặc trung y, mái tóc ướt sũng vắt trên vai, ngồi trước bàn trang điểm nghịch tóc.

Eo của nàng ta rất nhỏ, lưng hõm sâu, hoàn toàn khác hẳn nữ tử bình thường.

Tưởng Tích Tích chợt thấy nghi ngờ: Nàng ta đã thấy rất nhiều nữ tử xinh đẹp, ví dụ như Yến Nương, nàng cũng có vòng eo mảnh khảnh, tay chân mềm mại, nhưng cảm giác hoàn toàn không giống Đổng thị. Tuy Yến Nương cơ mưu khó đoán, nhưng trong chuyện tình yêu lại rất trong sáng, vẫn còn sự ngây thơ của thiếu nữ. Nhưng vị Đổng phu nhân này, đến hôm nay mình mới phát hiện, nàng ta giống như một đóa dương hoa, một đóa dương hoa lập lờ trôi trên mặt nước, khe khẽ tung bay lại dễ thay đổi.

Nghĩ tới đây, trán Tưởng Tích Tích bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh, thân thể cũng trở nên cứng ngắc căng thẳng.

Nàng ta tự vấn: Ngươi là ai? Tại sao lại có hai khuôn mặt khác nhau?

Nhưng nghi vấn trong lòng còn chưa tiêu tan, bỗng nhiên nàng ta nhìn thấy một bóng người khác, đó là nam nhân, hắn đứng sau Đổng phu nhân, chậm rãi vươn hai tay, vòng quanh bả vai mảnh khảnh của nàng ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)