Đêm tối như một bàn tay lớn bao trùm lên toàn bộ thôn Ngu Sơn, kín không kẽ hởĐổng phu nhân ngồi một mình trong viện, buồn bã nhìn bầu trời đêm không có sao, khóe mắt còn đọng lại một giọt nước mắt trong suốt.
Một tiểu nha hoàn đi vào trong viện, khoác cho nàng ta chiếc áo khoác da cáo rồi nhỏ giọng an ủi: “Phu nhân, người chớ đau lòng quá, sức khoẻ người vốn không tốt, phải tự chăm sóc mình. Hơn nữa hiện tại lão phu nhân và thiếu gia đều không ở đây, sự vụ trên dưới Đổng gia này còn cần phu nhân xử lý, cứ thế này người sẽ không chịu nổi đâu”
Đổng phu nhân vô lực gật đầu, nhẹ nhàng nâng tay lên ý bảo nha hoàn lui xuống, tiểu nha hoàn lắc đầu thở dài một tiếng rồi vừa lau nước mắt vừa đi ra viện, để Đổng phu nhân ở lại một mình trong viện.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến chiếc áo choàng đắt tiền trên người nàng ta tung bay như một lá cờ. Nàng ta đứng lên, dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt rồi cất bước đi sâu vào bóng đêm.
Như Đổng Tông Nguyên nói, nơi đó rất chật chội, nơi nơi đều là ánh mắt lập loè, nhưng nàng ta không sợ, bởi vì hiện tại, nàng ta là anh hùng của chúng nó.
***
“Đằng Hồ, sao ngươi không khóc, ngươi xem các nàng đã đói đến mức chịu không nổi, khóc trời đoạt đất, còn cào rách cả cửa sổ giấy rồi”
“Bọn họ càng khóc, bà bà lại càng mất hứng, tất nhiên sẽ không cho các nàng ăn, cho nên ta mới không khóc”
“Tuổi còn bé mà thông minh đấy, ngày mai ta sẽ bảo bà bà để các sư phó dạy ngươi đánh đàn thổi sáo, ngâm thơ viết chữ, nói không chừng ngươi thật sự có khiếu đấy”
…
…
“Đằng Hồ cô nương, mau chạy đi, phu nhân tới đây rồi, nếu không chạy thì không kịp đâu, cô nương lần trước gia dẫn về đã bị phu nhân dùng dây mây quất chết đấy”
“Gia đâu? Hắn cứ vậy bỏ ta mà rời đi một mình sao?”
“Ôi chao, lúc này rồi mà người còn trông cậy vào hắn à? Chuyện trong nhà này đều do phu nhân quyết, đến thiếu gia còn không dám ho he gì trước mặt phu nhân. Cô nương kia, đến quan tài hắn cũng không thèm chuẩn bị mà cho người vứt ra ngoại ô đấy”
“Vậy… Vậy thì ta… ta nên trốn ở đâu?”
“Gia bảo ta đưa người đến nhà Vương công tử, tạm thời tránh ở đó, đợi chuyện qua rồi thì hắn sẽ đón người về”
“Vương công tử? Ta đã gặp hắn rồi, vừa nhìn đã biết không phải là người đứng đắn gì, ta sợ đến đó, hắn sẽ…”
“Đằng Hồ cô nương à, bây giờ thời gian gấp gáp, làm sao còn thời gian cho người suy nghĩ mấy thứ này? Có thiếu gia ở đây, Vương công tử không dám làm gì đâu, mau đi theo tiểu nhân đi”
…
…
“Cởi quần áo nàng ta ra, bỏ vào rổ, ném xuống giếng, nghe lời thì đưa lên, không nghe lời thì cứ để chết rét dưới đó, ta không tin ta không trị được tính tình cứng đầu của nàng ta”
“Gia, cuối năm trời lạnh, nước giếng sắp đông lại rồi, ném nàng ta xuống sợ là sẽ xảy ra án mạng”
“Mạng người trong phủ chúng ta còn ít sao? Ngươi sợ cái gì, cứ làm theo lời ta phân phó, xảy ra chuyện gì ta một mình gánh vác”
…
…
“Cô nương à, ngươi đừng cố chấp nữa, thời điểm cha mẹ ngươi bán ngươi cho bà bà là mệnh số cả đời này cũng đã được định trước rồi. Dù sao thân thể của ngươi cũng đã không còn trong trắng, đi theo ai mà chẳng giống nhau. Hơn nữa vị công tử trong quý phủ ngươi đã đưa ngươi đến nơi này chính là không muốn đón ngươi về nữa. Ta nói thật cho ngươi biết, hắn nợ công tử bọn ta mấy trăm lượng bạc, lại không dám lấy tiền của người trong nhà nên mới dùng ngươi trả nợ, ngươi cần gì phải vì kẻ như vậy mà ngược đãi mình chứ?”
“Cô nương, ta khuyên ngươi thêm một câu, ngươi cùng lắm cũng chỉ có thân thể, chút kỹ nghệ đáng giá, nếu ngươi không quý trọng thì cứ đập đầu vào vách giếng tự tử luôn đi, cả hai chúng ta đều sẽ tiết kiệm được chút việc, nếu ngươi nghe lời ta thì ngoan ngoãn theo công tử chúng ta, sau này cuộc sống của ngươi cũng sẽ tốt hơn một chút”
“… Kéo ta lên…”
…
…
“Đừng giết ta, cầu xin ngươi đừng giết ta, ta có thể cho ngươi bất cứ thứ gì, ngươi tha cho ta đi, cầu xin ngươi tha cho ta. Trong bụng nàng ấy còn có hài tử, ngươi làm vậy sẽ bị báo ứng, sẽ xuống địa ngục đấy”
“Địa ngục? Từ lúc ta tám tuổi bị bán cho bà bà, sau mỗi một khắc, ta đều giống như đang ở địa ngục, đã sớm quen rồi”
***
“Phịch”
Một tảng đá từ đầu tường rơi xuống, lăn trên mặt đất vài cái rồi dừng lại bên chân Đổng phu nhân, nàng ta cảm thấy trái tim như bị người ta nhéo mạnh một cái, vội vàng che kín áo chạy ra ngoài viện.
Một bóng người đứng trong rừng cây cách nàng ta vài thước, nửa người trên của hắn bị bóng cây che lại, nhưng Đổng phu nhân vẫn có thể nhận ra hắn dựa vào đôi chân.
Nàng ta hoảng hốt, ngón tay chậm rãi giơ lên: “Ngươi, sao lại là ngươi?”
Người nọ không nói gì, thân thể nhẹ nhàng động đậy rồi chạy về phía sâu trong rừng.
Đổng phu nhân đứng tại chỗ sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng cắn chặt môi, đuổi theo phía hắn biến mất.
***
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Trình Mục Du và Tưởng Tích Tích lại dẫn nha dịch đi tới thôn Ngu Sơn. Thấy họ đến, Đổng phu nhân vội vàng nghênh đón họ vào nhà, sai người pha trà rót nước, còn mình thì ngồi xuống đối diện Trình Mục Du, kinh ngạc hỏi hắn: “Mọi việc đã qua rồi, không biết lần này đại nhân đến đây là có chuyện gì?”
Trình Mục Du buông chén xuống: “Hôm qua sau khi hồi phủ, ta mới cảm thấy ngọn lửa kia không đúng, phu nhân không cảm thấy lửa bốc lên quá nhanh sao? Từ khi chúng ta phát hiện lửa đến khi toàn bộ tây sương phòng bị thiêu rụi, chỉ trong nửa khắc mà ngọn lửa đã cháy rất lớn, làm thế nào cũng không dập được, nếu không có chất dẫn cháy thì chắc chắn sẽ không như thế”
Đổng phu nhân khẽ bịt miệng, mặt lộ ra vẻ kinh hoàng: “Đồ gỗ trong tây sương phòng rất nhiều, hơn nữa gió mạnh khiến lửa lớn hơn, lửa lan nhanh cũng không có gì kỳ lạ mà?”
“Có nhanh đến đâu cũng không đến mức đó, hơn nữa thi thể chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã bị thiêu đến mức thay đổi hoàn toàn, tứ chi không đầy đủ, nếu không có chất dẫn cháy thì tuyệt không thể đến mức đó”
“Có lẽ phu quân thật sự muốn chết nên đã tìm một ít chất dẫn cháy không chừng” Đổng phu nhân thăm dò.
Trình Mục Du cười nhạt một tiếng: “Đổng Tông Nguyên tự thiêu là vì muốn trốn tránh hình phạt của quan phủ, trong thời gian ngắn như vậy, hắn lấy đâu ra những thứ đó?” Thấy Đổng phu nhân trầm mặc không nói, hắn liền đứng lên và nói với Tưởng Tích Tích: “Ngươi dẫn vài người đến tây sương phòng lục soát lại đi, xem có thể tìm được vật chứng hữu dụng hay không”
Tưởng Tích Tích ôm quyền nói “Vâng” rồi dẫn vài nha dịch đi ra ngoài.
Thấy bọn họ đi xa, Trình Mục Du lại dời tầm mắt tới Đổng phu nhân, nhẹ giọng hỏi: “Đổng phu nhân, còn có một chuyện mong cô thành thật, ngoại trừ oán hận lẫn nhau, mẹ con Đổng thị có từng kết oán với người khác không?”