Tân An Quỷ Sự

Chương 563: Con gái nuôi

Chương Trước Chương Tiếp

Ngoài trời lạnh cóng, từng đợt gió lạnh thấu xương lướt qua, gieo rắc cái rét mướt trong không khí khắp nơiTrong nhà lại là khung cảnh ấm cúng khác hẳn với bên ngoài, Hữu Nhĩ nấu “Bát Hà Cung” – một món ngon phổ biến trong những ngày đông giá rét. Món này dùng thịt thỏ rừng làm nguyên liệu chính, xếp dưới đáy nồi, nồi được đặt trên bếp lò, nước dùng sôi ùng ục như sông tuyết trào sóng, từng lát thịt thỏ đỏ au trôi lềnh bềnh trong nồi trông như những khóm hoàng hôn, vì thế nên mới có tên gọi là “Bát Hà Cung”.

Yến Nương không ăn thịt, nàng húp xong một chén cháo bèn ngồi bên bàn gắp thức ăn cho Tấn Nhi.

Tấn Nhi uống liền mấy chén canh rồi lại cố xơi thêm mấy miếng thịt lớn, mãi khi no đến mức không ăn nổi nữa, cậu mới định đi dạo mấy vòng để tiêu thực. Tưởng Tích Tích thấy vậy bèn đội thêm nón lá rộng vành cho cậu, nàng ta cũng đội mũ lông rồi dẫn cậu ra ngoài đi dạo.

Hai người đi rồi, trong nhà chỉ còn lại Trình Mục Du và Yến Nương. Trình Mục Du rót rượu rồi đẩy ly rượu được rót đầy cho Yến Nương, xong xuôi thì nâng ly mời nàng: “Dạo này thằng bé Tấn Nhi ngày càng chăm chỉ, hôm nào cũng học đến rạng sáng, tất cả đều nhờ công lao của phu nhân, ta kính phu nhân một ly”

Yến Nương cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn, uống xong nàng vừa chống tay bên má vừa vân vê mấy hạt gạo còn sót lại trong ly. Bỗng dưng, nàng lại cười rồi nhẹ giọng nói: “Cũng đã lâu rồi không có ai uống rượu cùng ta, tên Hứa Nhĩ kia vừa nhấp chút rượu đã gục rồi, uống với hắn ta cứ như uống một mình vậy. Xem ra gả cho đại nhân cũng được phết đấy chứ, ít ra ta cũng có thêm bạn rượu”

“Bạn rượu?” Trình Mục Du hỏi lại, sau đó cũng bật cười theo nàng: “Cũng được, có thể làm bạn rượu với phu nhân, ta cũng mãn nguyện”

Nói xong, hắn bèn uống cạn ly rượu trong tay, tiện thể dùng mu bàn tay chùi mép, hỏi tiếp: “Phu nhân đã tìm ra vấn đề của tò vò chưa?”

Yến Nương nhìn chằm chằm bếp lò nóng hổi rồi gật đầu: “Yêu đạo kia có pháp lực cao cường, ta không tin một côn trùng nhỏ có thể đe dọa được hắn ta”

“Nhưng mà phu nhân đã bao giờ nghe câu ‘minh linh có ấu trùng, tò vò cắp lấy’ chưa?”

Yến Nương ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng đáp: “Tò vò có đực không có cái, không có đời sau, vì vậy chúng bắt minh linh làm con nuôi. Mai này, người đời sau cũng gọi con cái mình nhận nuôi là minh linh”

(*) Minh linh: một loài sâu giống như con nhện, tò vò bắt ấu trùng của loài sâu này về nuôi con cho nó theo hình thức ký sinh, bảy ngày thì thành tò vò, khoét thủng tổ bay đi. Ngày xưa người ta tưởng tò vò bắt ấu trùng về để làm con nuôi, nên từ “minh linh” cũng được dùng để chỉ con nuôi.

Trình Mục Du lắc đầu: “Đây chỉ là một câu chuyện dân gian. Đào Hoằng Cảnh – một y gia ở Nam Triều, không tin tò vò không có con, nên đã quyết tâm tự theo dõi để phân rõ thật giả. Sau đó, ông tìm được một ổ tò vò và phát hiện ra trong đó có đực cái đầy đủ. Đáng tiếc chúng chỉ là ấu trùng của minh linh bị tò vò tha về tổ, tò vò dùng đuôi độc đục khoét ấu trùng khiến chúng sống dở chết dở rồi đẻ trứng lên đó. Hóa ra, đám ấu trùng minh linh không phải con nuôi mà là thức ăn của tò vò đời sau”

Yến Nương nhún vai: “Con nuôi hay thức ăn gì cũng được, có liên quan gì đến đạo nhân kia chứ?”

“Ta cũng nghĩ mãi không ra, nhưng mà ta luôn cảm thấy chuyện này không phức tạp đến vậy. Có lẽ sự thật đang ở ngay trước mắt, chúng ta vẫn chưa chạm tới mà thôi” Trình Mục Du bình tĩnh đáp.

Yến Nương lại uống một ly rượu, nàng lắc lư chiếc ly với Trình Mục Du: “Ở đời sợ nhất là hai chữ cưỡng cầu, nếu đã nghĩ không ra thì bỏ đi đừng nghĩ nữa, cứ tận hưởng niềm vui trước mắt là được. Đại nhân, không, quan nhân cũng uống đi”

Ly của nàng đã cạn sạch, Trình Mục Du đành phải chiều ý nàng. Yến Nương luôn thích những người sảng khoái, hôm nay nàng uống thêm mấy ly nên nói hơi nhiều, nàng vuốt ve viền ly rồi bảo với Trình Mục Du: “Nhắc tới ấu trùng của minh linh, ta lại nghĩ tới một chuyện. Ở Dương Châu thuộc vùng sông nước Giang Nam có rất nhiều minh linh nữ”

“Minh linh nữ?”

Yến Nương đáp: “Hừ, Dương Châu trước giờ luôn là nơi tập trung dân buôn muối đến từ lưỡng Hoài, những tay buôn muối này đều là bậc giàu có một phương, cuộc sống xa hoa chẳng kém gì hoàng tộc. Bọn họ có của cải sung túc nên cũng nuôi được một nhóm nghề bán mạng, ‘minh linh nữ’ là một trong số đó”

(*) Lưỡng Hoài: hai sông Hoài – Hà ở Dương Châu.

“Minh linh nữ chỉ con gái nuôi à?”

Yến Nương ngẩng đầu cười với hắn, ánh mắt chếnh choáng long lanh nước làm cho nàng trở nên quyến rũ hơn mọi ngày: “Con gái nuôi? Đúng vậy, đúng là mấy phú thương kia đã tuyên bố với bên ngoài rằng những bé gái này là con gái nuôi của họ”

Trình Mục Du biết nàng đang nói mỉa mai: “Bên ngoài thì tuyên bố là con gái nuôi, trên thực tế thì…”

Yến Nương nghịch chiếc ly, giọng điệu của nàng bắt đầu pha chút rùng rợn: “Ở thành Dương Châu, những cô gái sinh ra trong gia đình nghèo khổ nhưng lại có gương mặt xinh đẹp, đến năm bảy hoặc tám tuổi sẽ được nha bà thu nuôi. Sau khi mua ấu nữ về, nha bà sẽ mời người chuyên điều tập tướng mạo, thần thái và cách ăn mặc cho các nàng. Họ cũng đào tạo cả ca vũ cầm sắt, may vá thêu thùa và thậm chí là… bí thuật phòng the”

“Tất nhiên, mất biết bao nhiêu công sức bồi dưỡng cho các nàng cũng chỉ vì mục đích tìm được mối ngon và bán được giá cao trong tương lai. Đến năm mười một mười hai tuổi, khi những ‘minh linh nữ’ này đã thông thạo mọi phương diện, thì lúc này, các nàng sẽ được nha bà tiến cử cho các quý quan công tử hoặc hào thương cự phú – những người sẵn sàng bỏ tiền ra để mua các nàng”

“Muốn sở hữu một cô con gái nuôi thì phải chi trả từ ba đến năm trăm lượng bạc. Nhưng cha mẹ ruột chỉ lấy được một hoặc hai chục lượng bạc tiền bán con gái thôi, còn đâu đều phải đưa cho nha bà. Mà những minh linh nữ được nhận nuôi, nếu may mắn thì sẽ hưởng hết phú quý khi nhan sắc chưa suy, còn xui xẻo thì sẽ bị vợ cả đánh chết, có người còn bị ném xuống giếng. Cuối cùng chỉ còn các minh linh nữ bị bỏ lại là đáng thương nhất, các nàng sẽ bị đưa vào chốn trăng hoa, bờ sông Tần Hoài chính là bến đỗ cuối cùng của các nàng sau này”

Lửa trong bếp lò đã tắt, nước dùng trong nồi từ từ đông đặc. Trình Mục Du cứ chăm chú nhìn nước lẩu đang dần nguội đi, thấp giọng nói: “Ta chỉ biết minh linh đáng thương, những đứa con của chúng đã trở thành thức ăn cho tò vò. Nhưng lại không biết thế gian này vẫn còn những bé gái cũng có số phận đáng thương như chúng, không, bọn họ thảm hơn minh linh nhiều. Minh linh chỉ bị ăn thôi, còn bọn họ phải chịu hết đày đọa khuất nhục mà vẫn không thể có được con đường sống nào cho riêng mình”

Yến Nương uống một ly nữa, nàng cười khẩy: “Phật nói, chúng sinh đều khổ, ai rồi cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, yêu rồi biệt ly, oán hận, cầu mà không được. Chỉ những bé gái này là hứng chịu nhiều khổ đau hơn người bình thường” Nói tới đây, nàng cất tiếng gọi bên ngoài: “Hữu Nhĩ, thêm chút lửa than đi, nồi nguội rồi”

Hữu Nhĩ vâng lời bưng chậu than vào phòng, nó dùng kẹp gắp khối than đỏ hồng trong chậu thả vào bếp lò ra rồi lại quạt thêm mấy cái, nhưng than không cháy, nồi vẫn không sôi.

Nó bắt đầu nóng nảy, thế là nằm thẳng xuống đất mà thổi đống than luôn. Nhưng thổi mãi than không những không cháy mà mặt còn bị dính tro đen thùi lùi, Yến Nương thấy thế thì bật cười.

Trình Mục Du thấy Hữu Nhĩ nôn nóng đến độ vò đầu bứt tai, vội khuyên nó: “Đừng nóng, lửa không dễ cháy vậy đâu, ngươi đi lấy chút dầu cải vẩy lên là cháy được thôi”

Hữu Nhĩ nghe thấy cũng đúng nên chạy ra ngoài, song chưa bước qua khỏi ngưỡng cửa đã nghe thấy giọng Trình Mục Du vang lên lần nữa, nhưng lần này, giọng hắn bỗng trở nên căng thẳng và khô khốc, hệt như sợi dây đàn bị kéo căng.

“Không đúng, sao lửa cháy lại nhanh vậy?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)