Tân An Quỷ Sự

Chương 562: Áp lực nặng nề

Chương Trước Chương Tiếp

Đổng phu nhân ngã quỵ bên xà nhà, nàng ta dùng bàn tay run rẩy của mình sờ nhẹ lên cánh tay hãy còn bốc vài đốm lửa nhỏ. Một thoáng ấy, gân cốt trong người như bị rút đi, nàng ta triệt để xụi lơ. Ngay cả khóc nàng ta dường như cũng chẳng còn khóc nổi nữa, chỉ biết há miệng gào ra những tiếng “A a” khô khan, nom sắp điên tới nơi rồiTrình Mục Du nhíu mày bước đến bên cạnh nàng ta, lệnh cho Tưởng Tích Tích đỡ nàng dậy. Sau đó, hắn lại quan sát thi thể cháy tan tành bị đè dưới xà nhà, rồi mới nhẹ giọng dò hỏi: “Hắn ta là Đổng Tông Nguyên?”

Đổng phu nhân lắc đầu mà cười, nhưng giây lát sau, nàng ta lại gật đầu như giã tỏi, nước mắt nước mũi trào ra: “Đại nhân, bình thường phu quân ta luôn đeo một chuỗi đá lục tùng*, vâng, là… là chuỗi này ạ…”

(*) Đá lục tùng: trông giống như quả thông, màu xanh như lá thông nên gọi là đá lục tùng.

Nàng ta chỉ vào cánh tay ấy, nước mắt khó khăn lắm mới nén được lại rơi ào ào.

Trình Mục Du cúi đầu nhìn cái xác chết cháy kia thì đúng là thấy một chuỗi vòng tay. Những hạt châu trên đó đã bị ngọn lửa thiêu rụi nhưng vẫn còn chút màu xanh biếc loáng thoáng lộ ra dưới lớp cháy đen, đó không phải đá lục tùng thì là gì?

Thế là Trình Mục Du hít một hơi thật sâu rồi ra lệnh cho nha dịch sau lưng: “Khiêng xà nhà lên, đưa thi thể ra ngoài”

***

Thi thể bị hủy hoại hết sức nghiêm trọng, tay chân bị lửa đốt chỉ còn khúc nhỏ cỡ trẻ con, khuôn mặt cũng bị thiêu hủy hoàn toàn. Đáng sợ hơn cả là eo hắn ta đã bị một thanh xà đập gãy ngang khiến thi thể vỡ thành hai đoạn.

Thi thể tỏa ra mùi khét gay mũi, các thôn dân đành phải lùi ra xa để tránh, ai cũng rối rít bịt mũi lại. Thậm chí, có người còn không chịu được nên đã nôn ngay trước mặt người nhà họ Đổng, thiếu điều phun hết bữa tối hôm qua ra. Đổng phu nhân lại chẳng hề bận tâm, nàng ta phủ phục trước thi thể cháy đen kia òa khóc vô cùng đau thương, vừa khóc vừa than: “Quan nhân, biết trước có thời khắc này thì lúc đầu cần gì phải thế, giờ chàng ra đi bỏ lại một mình thiếp, chàng bảo thiếp phải tự sống tiếp thế nào đây”

Tưởng Tích Tích lắc đầu thương tiếc, nàng ta khẽ nói với Trình Mục Du: “Đại nhân, xét theo hình dạng thi thể thì Đổng Tông Nguyên đã bị xà nhà đập gãy làm đôi, cái chết thật tàn khốc”

Trình Mục Du không để ý đến nàng ta. Hắn chẳng màng điều gì, bước tới chỗ Đổng phu nhân rồi hỏi: “Nghe giọng điệu của phu nhân, dường như ngươi hoàn toàn không nghĩ đến khả năng quan nhân bị mưu hại, chẳng lẽ Đổng Tông Nguyên tự thiêu à?”

Đổng phu nhân bỗng dưng ngừng khóc. Nàng ta run lẩy bẩy ngẩng đầu nhìn Trình Mục Du nhưng ánh mắt lại lảng tránh.

Trình Mục Du nhận ra biểu hiện khác thường của nàng ta, được đà hỏi tiếp: “Biết trước có thời khắc này thì lúc đầu cần gì phải thế, vậy xin hỏi phu nhân, rốt cuộc là lúc đầu đã xảy ra chuyện gì? Đổng lão thái thái bị ai sát hại?”

Đổng phu nhân cúi đầu, cố chấp cắn môi: “Dân phụ… dân phụ không biết”

“Không biết?” Trình Mục Du đột ngột lên giọng: “Quan phủ mở quan tài khám nghiệm tử thi, Đổng Tông Nguyên bèn châm lửa tự sát, đến cùng thì hắn ta đang sợ cái gì? Hắn ta không dám đối mặt trước điều gì? Ngươi là thê tử của hắn, chẳng lẽ ngươi lại không biết gì hết?”

Đổng phu nhân chợt run lên. Nhưng một lát sau, có vẻ như đã quyết tâm, nàng ta quỳ chỉnh tề trước mặt Trình Mục Du, vừa khóc vừa nói: “Đại nhân, dù dân phụ có nói mình không biết gì, đại nhân cũng sẽ không tin, nhưng mà… nhưng mà mẫu thân đúng là đã bị chính quan nhân sát hại, dân phụ cũng chỉ mới phát hiện trước ngài một bước mà thôi”

Đổng phu nhân vừa nói xong, những thôn dân đứng sau lưng nàng ta lập tức bàn tán xôn xao. Trình Mục Du thấy vậy bèn bảo nha dịch đuổi các thôn dân ra khỏi sân nhà Đổng gia, sau đó mới hỏi Đổng phu nhân: “Ý ngươi là, Đổng lão phu nhân bị con trai ruột của mình giết hại?”

Đổng phu nhân đáp: “Vâng”

Đoạn, nàng ta lại kể tiếp: “Bề ngoài, quan nhân và mẫu thân trông có vẻ hòa thuận, song thực chất mâu thuẫn giữa hai người đã tích tụ từ rất lâu rồi, bởi vì chuyện làm ăn trong gia đình. Quan nhân định thừa lúc mình còn trẻ mà nhận thêm một số việc kinh doanh, nhưng mẫu thân cứ lo chàng ấy còn quá trẻ nên mãi không chịu buông tay. Lằng nhằng suốt như vậy, giữa hai người đã nảy sinh hiềm khích. Nửa năm qua, bọn họ chẳng nói với nhau được mấy câu, ngay cả việc thăm hỏi cố định sớm chiều quan nhân cũng miễn luôn, tôi tớ trong nhà đều biết chuyện này”

Trình Mục Du cau mày: “Nhưng đây chỉ là mâu thuẫn vụn vặt, không đáng để Đổng Tông Nguyên giết người. Ta nghe nói, phụ thân hắn mất sớm, Đổng lão thái thái tần tảo nuôi hắn lớn khôn, tình mẫu tử hẳn phải thắm thiết hơn gia đình bình thường chứ”

Đổng phu nhân hít mũi: “Đại nhân nói vậy, dân phụ không dám đồng ý, có một số chuyện thoạt nhìn chỉ là chuyện nhỏ đối với người ngoài, nhưng với người trong cuộc thì chưa chắc. Quan nhân đã nhiều lần than phiền với ta rằng mẫu thân không tin tưởng chàng ấy, bà thà giao hết chuyện làm ăn cho người ngoài chứ không giao cho người nhà. Chàng ấy còn nói thực ra mẫu thân luôn xem thường chàng, bà ngấm ngầm xem thường chàng. Chàng ấy đã có cảm giác này ngay từ khi còn nhỏ, nhịn mấy chục năm rồi”

Kể đến đây, Đổng phu nhân lại khóc thút thít, tiếp tục nói: “Đại nhân, cảm giác bị người thân yêu nhất với mình khinh thường là thế nào, dân phụ chưa từng trải qua nhưng ta biết chắc là nó rất khó chịu, chưa kể đó lại còn là người mẹ đã sinh chàng ra và nuôi chàng lớn. Trốn không thoát tránh cũng không dứt, chàng phải sống cả đời ở đây dưới áp lực nặng nề của cuộc sống”

Nghe tới đây, Trình Mục Du thầm nuối tiếc từ tận đáy lòng. Hắn từng suy nghĩ đến những lý do để Đổng Tông Nguyên giết mẹ, nhưng không cái nào đi đến nguyên nhân chính cả.

Người đàn ông này vì muốn giải thoát, muốn trốn tránh, nên mới ra tay với mẹ ruột của mình. Hóa ra, áp lực khó chịu đựng nhất trên đời này thường đến từ những người thân thiết nhất.

“Chuyện Đổng Tông Nguyên giết chết Đổng lão thái thái, ngươi hoàn toàn không biết gì à?” Trình Mục Du nhìn Đổng phu nhân, hỏi khẽ.

“Dân phụ không dám giấu giếm đại nhân. Một ngày trước khi mẫu thân qua đời là lần đầu tiên bà và quan nhân xảy ra tranh chấp cãi vã, quan nhân muốn đến nơi khác tự lập môn hộ, song mẫu thân lại không cho phép, vì thế hai người đã ầm ĩ một trận rồi cụt hứng bỏ đi. Chính vì nhà cửa không yên nên ngày hôm sau dân phụ đã dẫn theo nha hoàn đến chùa xin xâm cầu phúc. Khi về nhà, quan nhân bảo với ta rằng mẫu thân cảm thấy khó chịu trong người nên đã đi ngủ trước rồi, nhưng sáng hôm sau, bọn hạ nhân lại phát hiện cơ thể của mẫu thân đã lạnh ngắt. Người trong nhà có thể làm chứng cho những gì ta nói”

Nghe nàng ta nói vậy, Tưởng Tích Tích đứng bên cạnh cũng tiếp lời: “Đại nhân, đêm đó thuộc hạ lẻn vào Đổng gia có nghe thấy Đổng Tông Nguyên nói chuyện với Đổng thị, theo những gì đã nói thì nàng ta thực sự không phải đồng lõa với Đổng Tông Nguyên đâu ạ. Về điểm này, thuộc hạ tin lời nàng ta”

Trình Mục Du gật đầu: “Ngươi phát hiện Đổng lão thái thái bị Đổng Tông Nguyên giết từ bao giờ?”

Đổng phu nhân thở dài một hơi, nức nở đáp: “Ta hiểu rõ quan nhân nhất, bản thân chàng ấy à, không giấu được chuyện gì trong lòng đâu. Khi nhận ra chàng có biểu hiện căng thẳng, ta đã cảm thấy bất thường rồi. Sau đó, chàng ấy lại không cho người khác chạm vào thi thể của mẫu thân mà chỉ để ta giúp chàng cùng thay áo liệm cho bà, còn một chuyện nữa là khi ta hỏi đến cục u trên cổ bà, chàng ấy lại sợ đến mức đứng không vững. Từ đó ta đã đoán được, chàng chắc chắn là kẻ gây nên chuyện này”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)