Theo tiếng “kẽo kẹt” nặng nề, cuối cùng nắp quan tài cũng chậm rãi nâng lênTưởng Tích Tích nhón chân nhìn vào trong, quả nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc cùng với chiếc áo liệm được thêu cúc trắng kia. Sắc mặt của Đổng lão thái thái nằm trong quan tài trắng bệch, mỗi nếp nhăn giống như bị đông cứng, vừa cứng ngắc vừa hõm sâu, nhìn còn kì dị hơn hôm qua.
Đám nha dịch khiêng thi thể Đổng lão thái thái ra khỏi quan tài, đặt trên một tấm vải trắng bên ngoài. Khuôn mặt bà ta được bao phủ bởi ánh nắng mặt trời nên trông càng dữ tợn hơn.
Trình Mục Du đi qua, cúi người nhìn thi thể từ trên xuống dưới một lần, sau đó dừng lại trên mặt Đổng lão thái thái: Sắc mặt bà ta tái xanh, biểu cảm hơi kỳ lạ, nhưng cũng chẳng có gì khác thường. Hắn suy nghĩ một lúc rồi vươn tay banh mắt và miệng của Đổng lão thái thái ra kiểm tra kĩ.
Bên trong rất sạch sẽ, không hề có máu bẩn còn sót lại, ngay cả lỗ tai và lỗ mũi cũng vậy.
Trình Mục Du hơi kinh ngạc. Hắn biết nếu trúng độc chết thì thường sẽ bị chảy máu thất khiếu. Nhưng miệng và mũi của Đổng lão thái thái này đều sạch sẽ, không hề có dấu hiệu bị độc chết.
Tưởng Tích Tích phát hiện sắc mặt của hắn bất thường, bèn ngồi xổm xuống bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân, nếu không thì thuộc hạ đuổi dân làng đi, sau đó cởi quần áo khám nghiệm tử thi?”
Trình Mục Du không nói gì, ánh mắt nhìn vào cổ của Đổng lão thái thái. Tưởng Tích Tích hơi khó hiểu, chần chờ hỏi: “Đại nhân, ngài phát hiện ra chuyện gì sao?”
Nói đến đây, đột nhiên nàng ta vươn người, chìa tay thăm dò cổ của Đổng lão thái thái. Quả nhiên sờ được một khối cứng giống như tảng đá chặn ở yết hầu bà ta.
“Đại nhân, đây… đây là cái gì?” Tưởng Tích Tích giật mình, lời nói cũng hơi lắp bắp.
Trình Mục Du híp mắt, tiện tay cầm lấy một cây gậy gỗ rồi nói với Tưởng Tích Tích: “Tích Tích, ngươi mở miệng bà ta ra, nhớ phải mở lớn một chút”
Tưởng Tích Tích hiểu ý, bèn vội vàng đưa tay mở miệng Đổng lão thái thái ra. Trình Mục Du cúi sấp trên đỉnh đầu bà ta, một tay chống đất, một tay cầm cây gậy gỗ thò vào miệng bà ta rồi dần chui sâu vào yết hầu.
Cuối cùng, cây gậy chạm vào một thứ gì đó cứng rắn nên bị chặn lại.
Sắc mặt Trình Mục Du trầm xuống, ánh mắt lóe lên tia sắc bén, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Đúng vậy, đương nhiên bà không bị bệnh chết, bà bị đổ nước chì vào họng mà chết”
Lời này vừa nói ra, thôn dân vây xem lập tức xôn xao. Đám người ồn ào tiến lên phía trước, muốn xem rõ ràng sự việc. Tưởng Tích Tích cũng sửng sốt, hỏi Trình Mục Du: “Đại nhân, cớ sao ngài lại nói như vậy?”
Trình Mục Du đặt gậy gỗ trước mắt nàng ta: “Ngươi nhìn xem, trên đỉnh cây gậy này có thứ gì?”
Nương theo ánh mặt trời, Tưởng Tích Tích nhìn thấy một lớp màu xám bạc mỏng trên đỉnh cây gậy, phát ra ánh sáng nhạt dưới ánh nắng mùa đông ấm áp. Nàng ta trợn to hai mắt: “Đây là chì…”
Trình Mục Du gật đầu và nói với nàng ta: “Đi mượn kìm, hung thủ phía sau đã ẩn náu quá lâu, cũng nên thấy lại ánh mặt trời thôi”
***
Theo tiếng hô hoảng sợ của đám người, một khối chì dính máu loãng bị kẹp ra khỏi cổ họng của Đổng lão thái thái. Tưởng Tích Tích nhìn khối chì lóe lên ánh bạc kia, bàn tay nắm chặt thành quyền, oán hận nói: “Hung thủ đúng là tàn nhẫn, thế mà lại dùng thủ đoạn độc ác như vậy để giết người”
“Dùng cách khác sẽ lưu lại dấu vết trên thi thể, nhưng đổ chì vào cổ họng thì khác, nếu không kiểm tra cẩn thận thì sẽ không dễ dàng bị phát hiện. Vừa nãy ta kiểm tra miệng của Đổng lão thái thái, phát hiện bên trong có một vài vết thương bị bỏng nên mới nổi lên nghi ngờ, hơn nữa trên cổ họng bà ta có một khối kỳ lạ nhô lên, ta liền nghi ngờ cái chết của bà ta không hề đơn giản”
Nghe đến đây, Tưởng Tích Tích đã cực kì phẫn nộ. Nàng ta đứng phắt dậy, ánh mắt tìm kiếm qua lại trong đám người, muốn tìm ra tên hung thủ độc ác mưu hại người thân.
Nhưng ánh mắt nàng ta lướt qua lướt lại đám người vài vòng mà vẫn không tìm thấy bóng dáng Đổng Tông Nguyên, chỉ thấy Đổng phu nhân nằm sấp ở vòng ngoài cùng, sắc mặt trắng như giấy, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoảng.
“Đại nhân, không ổn, không thấy Đổng Tông Nguyên đâu” Tưởng Tích Tích vừa hô to với Trình Mục Du, vừa lao ra khỏi đám người, nhìn trái nhìn trái.
Nhưng nàng ta vừa đi được vài bước đã phát hiện cách đó không xa bốc lên một làn khói đen, khói càng ngày càng dày đặc, đè lên ngọn lửa màu cam bên dưới.
“Cháy, trong thôn cháy rồi”
“Nhìn phương hướng, hình như là Đổng gia…”
“Không sai, là Đổng gia, Đổng gia bốc cháy, cháy…”
Đổng phu nhân vốn đã xụi lơ dưới mặt đất, hiện giờ lại nhìn thấy Đổng gia bốc cháy khiến thân thể nàng ta mềm nhũn, giãy giụa bò vài cái cũng không thể đứng dậy nổi. Trình Mục Du lệnh cho một nha dịch trông chừng nàng ta, sau đó lại lệnh cho hai người khác đi tìm tung tích Đổng Tông Nguyên, còn mình thì dẫn theo Tưởng Tích Tích và những người khác chạy về phía Đổng gia. Lúc tới sân viện, mọi người phát hiện gian phòng phía Tây đang cháy mạnh đến mức không thể cứu vãn, xà nhà bị ngọn lửa đốt gãy, mái nhà cũng phát ra tiếng nổ chói tai rồi đổ sụp xuống đất.
Để ngọn lửa không lan qua những gian phòng khác, mọi người vội vàng lấy nước dập lửa, bận rộn hơn nửa canh giờ mới dập tắt được hoàn toàn. Nhưng lúc này gian phòng phía Tây đã biến thành một đống đổ nát, mảnh ngói vụn bốc khói đen “xì xèo”, tỏa ra hơi nóng nực nội.
Tưởng Tích Tích lau vết bụi bẩn trên mặt, nhíu mày lẩm bẩm nói: “Kỳ lạ, sao căn nhà này lại tự nhiên bốc cháy? Còn Đổng Tông Nguyên đi đâu rồi? Chẳng lẽ thật sự bỏ trốn ư?”
Đang nghĩ ngợi thì nha dịch tìm kiếm Đổng Tông Nguyên trở lại, hai người hành lễ với Trình Mục Du rồi nhỏ giọng nói: “Đại nhân, chúng ta đã lục soát toàn bộ thôn Ngu Sơn, nhưng vẫn không tìm thấy Đổng Tông Nguyên. Có cần ra ngoài thôn tìm kiếm không ạ?”
Trình Mục Du vừa định trả lời, Đổng phu nhân ngồi trong viện bỗng hét lên một tiếng sợ hãi, sau đó vọt tới đống đổ nát rồi nâng cây xà nhà lên, không quan tâm nó còn đang bốc lên khói đen. Tay nàng ta lập tức bị cháy đen, nhưng nàng ta lại giống như không có cảm giác, dốc toàn lực muốn nâng cây xà nhà bị gãy kia lên.
Thấy thế, Tưởng Tích Tích vội tiến tới, vừa ôm lấy eo nàng ta kéo ra ngoài, vừa la lên: “Ngươi điên rồi sao? Cho dù trong phòng này có tiền của, ngươi cũng đừng liều mạng như thế chứ”
Đổng phu nhân vẫn kêu la, trong âm thanh tràn ngập vẻ sợ hãi khiến người xung quanh sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh. Nàng ta dùng sức bẻ ngón tay Tưởng Tích Tích, gần như sắp bẻ gãy đầu ngón tay của nàng ta.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Tưởng Tích Tích lại đột nhiên buông nàng ta ra. Không phải vì ngón tay bị đau, mà là vì nàng ta nhìn thấy thứ bên dưới xà nhà: Đó không phải vàng bạc châu báu gì, mà là một cánh tay, một cánh tay bị cháy đen.