Tân An Quỷ Sự

Chương 560: Mở quan tài

Chương Trước Chương Tiếp

Trên áo liệm màu đen thêu đầy hoa cúc trắng như những bàn tay đang giương nanh múa vuốt, cào vào lòng Tưởng Tích Tích. Nàng ta nín thở: “Bà là… Đổng lão thái thái?”Bà lão mấp máy đôi môi khô quắt, miệng đột nhiên biến thành một cái động đen to bằng nắm tay. Bà ta dồn hết sức lực, khàn giọng hô lên hai chữ với Tưởng Tích Tích: “Cứu… ta…”

Tưởng Tích Tích sửng sốt, không biết lời nói không đầu không đuôi này là có ý gì, bèn hỏi lại bà ta: “Bà chết như thế nào? Bị ai giết?”

Sắc mặt của bà lão mặc đồ đen cứng lại, đôi mắt trống rỗng toát lên sự căm hận nồng đậm. Bà ta chậm rãi quay đầu, nhìn về phía gian phòng nằm giữa viện, là gian phòng của Đổng Tông Nguyên.

“Bà thật sự bị con ruột mưu hại sao?” Lồng ngực Tưởng Tích Tích như bị một khối bông lớn chặn lại khiến nàng ta vô cùng khó chịu.

Bà lão không nói gì, hốc mắt bỗng chảy xuống hai hàng huyết lệ. Dưới ánh trăng chiếu rọi, màu đỏ của máu biến thành màu đen, trông vừa thê lương vừa đáng sợ.

Tưởng Tích Tích hoảng hốt, thân thể run rẩy dữ dội, nhưng chân lại không kìm được mà đi về phía Đổng lão thái thái. Hai tay nàng ta nắm chặt thành quyền, bước từng bước tới gần bóng dáng đang đứng lặng dưới ánh trăng, gằn từng chữ nói: “Nói cho ta biết toàn bộ sự thật, có lẽ ta có thể giúp bà”

Bà lão khẽ mím môi, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt Tưởng Tích Tích khiến lông tơ nàng ta dựng thẳng đứng.

Nhưng khi bà ta vừa định nói ra chân tướng đè nặng trong lòng, cơ thể bà ta chợt duỗi thẳng ra, bị một sợi tơ đỏ đâm xuyên qua tim đến xương ngực. Sau đó, cả người bà ta cuộn lại, bị kéo vào bóng đêm vô tận phía sau tựa như những chiếc lá mùa thu lụi tàn trong gió.

Tưởng Tích Tích trơ mắt nhìn bà lão bị sợi tơ đỏ kéo đi. Trong lòng nàng ta đầy hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng đã nhấc chân đi theo, nhưng thứ chờ đợi nàng ta chỉ có một màn đêm tối tăm, tối giống như bí mật bị ẩn giấu ở Đổng gia vậy, không thể nhìn thấy ánh sáng, cũng không dám nhìn thấy ánh sáng…

Một lúc sau, nàng ta phát ra một tiếng thở dài nặng nề từ tận đáy lòng: Bà có thể yên tâm, ta sẽ giúp bà.

***

Đốm lửa bốc lên từ tiền giấy tựa như những con bướm đỏ rực bay lượn giữa không trung. Người nhà Đổng gia thấy tiền giấy bị đốt cháy, ai nấy đều quỳ trước mộ Đổng lão thái thái mà khóc lớn, cực kỳ bi thương.

Bỗng nhiên, toàn bộ đốm lửa đồng loạt bị dập tắt như đã thỏa thuận từ trước. Tiền giấy bốc khói đen chậm rãi rơi xuống từ trên không trung, hóa thành từng bãi tro trước ngôi mộ.

Tiếng khóc im bặt, đám người hầu nhìn nhau một lúc lâu, sau đó dời mắt về phía Đổng Tông Nguyên ở phía trước: Chỉ thấy hắn ta hơi nâng người, trợn mắt nhìn bia mộ được xây bằng cẩm thạch, thân thể không ngừng run rẩy.

“Quan nhân” Đổng phu nhân nắm lấy tay Đổng Tông Nguyên, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt hắn ta rồi khẽ gật đầu.

Thái độ bình tĩnh của nàng ta khiến Đổng Tông Nguyên trấn định lại. Trong nháy mắt đó, thậm chí hắn ta còn nghi ngờ nàng ta đã biết chuyện mình đã làm, nếu không thì sao lại nhìn hắn ta bằng ánh mắt thương hại, hiểu rõ mọi chuyện và thấu hiểu lòng người như vậy?

Hắn ta cố gắng nháy mắt với nàng ta một cái, sau đó phân phó đám người hầu phía sau: “Có lẽ gió cát lớn làm tắt lửa, các ngươi đốt thêm chút tiền giấy đi, chớ bỏ lỡ canh giờ làm chậm trễ lão phu nhân lên đường”

Đám người hầu đáp một tiếng, vội vàng cầm mấy xấp tiền giấy đi tới bên cạnh mộ rồi bắt đầu thổi lửa.

Thế nhưng tiền giấy chỉ bị cháy một chút, thậm chí còn chẳng có đốm lửa bốc lên. Đống tiền giấy lẳng lặng nằm bất động dưới đất như chết.

“Thiếu… Thiếu gia…” Người hầu châm lửa hơi sợ hãi, run rẩy quay đầu lại, nhìn về phía Đổng Tông Nguyên, chờ chỉ thị của hắn ta.

Trên trán Đổng Tông Nguyên thấm đẫm mồ hôi. Hắn ta nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Đổng phu nhân trong lòng bàn tay, dường như nó là chính chỗ dựa duy nhất của hắn ta.

“Quan nhân, hôm nay thời tiết bất thường, hay là chúng ta về trước đi, hôm nào lại đến tế bái mẫu thân sau” Đổng phu nhân dùng tay còn lại đỡ lấy bả vai run rẩy của Đổng Tông Nguyên, sau đó nâng hắn ta đứng dậy.

Giọng nói của nàng ta dịu dàng, Đổng Tông Nguyên giống như túm được rơm cứu mạng, bèn dùng hết chút sức lực cuối cùng mà gật đầu với nàng ta. Hai người đỡ nhau đi xuyên qua đám người phía sau, ra khỏi nghĩa trang.

Nhưng còn chưa đi được bao xa thì bọn họ đã bị mấy bóng người chặn lại. Đổng Tông Nguyên ngẩng đầu, nhìn thấy người mặc quan phục đen trước mặt, ánh mắt toát ra chút hoảng hốt: “Trình… Trình đại nhân, sao ngài lại tới đây?”

Trình Mục Du chú ý tới sắc mặt biến hóa của hắn ta, bèn tiến lên một bước, ánh mắt lướt qua bả vai Đổng Tông Nguyên, nhìn vào ngôi mộ phía sau: “Phủ Tân An nhận được tố cáo, nói nguyên nhân cái chết của Đổng lão phu nhân chết có điều đáng nghi, thế nên ta đến thôn Ngu Sơn điều tra rõ việc này”

Nghe vậy, sắc mặt Đổng Tông Nguyên trở nên trắng bệch: “Nhưng… nhưng mẹ ta đã an nghỉ dưới mồ. Chẳng lẽ đại nhân muốn mở quan tài khám nghiệm tử thi sao?”

Trình Mục Du vẫn không nhìn hắn ta, giọng nói hơi trầm xuống: “Nếu Đổng lão phu nhân thật sự bị kẻ gian giết hại, e rằng bà ta có nằm trong quan tài bằng vàng cũng chẳng thể yên nghỉ được. Đổng công tử là người con hiếu thảo, chắc hẳn ngươi cũng không muốn để mẹ mình chết không nhắm mắt nhỉ?”

Nói xong, hắn lập tức đẩy Đổng Tông Nguyên sắc mặt tái xanh ra, sau đó sải bước đi về phía ngôi mộ mới lập kia. Sau khi đứng lại, hắn híp mắt quan sát tấm bia đá trong chốc lát rồi mới vung tay, hô với đám nha dịch phía sau: “Mở quan tài”

***

Đào nửa buổi sáng, cuối cùng quan tài lớn bằng gỗ lim tơ vàng cũng thấy lại mặt trời trong tiếng thán phục của dân làng vây xem.

Trình Mục Du gật đầu với Tưởng Tích Tích, nàng ta lập tức hiểu ý mà đi tới, ra lệnh cho đám nha dịch cạy nắp quan tài ra.

Nhưng vừa mới cầm xẻng tới, Đổng phu nhân đã lao tới, quỳ rạp dưới chân Trình Mục Du. Hai tay nàng ta nắm lấy ống quần hắn, khóc lóc nói: “Trình đại nhân, người đã xuống mồ rồi. Bây giờ ngài đào ra, chẳng những bất kính với mẫu thân, mà còn phá hỏng phong thủy của Đổng gia. Ngài có thể gánh vác được tổn thất này không? Ngài là huyện lệnh thành Tân An, nhưng cũng đâu thể tùy tiện ức hiếp người khác”

Trình Mục Du nhìn phụ nhân mặc đồ tang kia một cái, thản nhiên đáp: “Nếu Đổng lão phu nhân thật sự bị bệnh chết, vậy bổn quan sẵn sàng gánh vác mọi trách nhiệm, tuyệt đối không thoái thác. Nói như vậy, Đổng phu nhân đã hài lòng chưa?”

Hắn nói lời này rất nhẹ nhàng, nhưng lại cực kỳ có sức nặng. Đổng phu nhân ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lên, bàn tay cũng dần buông lỏng: “Bà con ở đây đều đã nghe thấy những lời này của đại nhân, nếu dân nữ tiếp tục ngăn cản thì cũng không thích hợp lắm. Mong đại nhân nhớ kỹ những lời này, về sau chớ nuốt lời”

Trình Mục Du không nhìn nàng ta nữa, dời mắt nhìn sang cỗ quan tài lớn kia, sau đó thản nhiên nói với nha dịch: “Mở quan tài, khám nghiệm tử thi”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)