Cái hố không sâu, nhưng bên trong lại chất đầy bao tải màu xám trắng, ta rơi xuống mặt trên của một cái bao tải rồi lăn sang bên cạnh. Mặc dù chỉ trong thoáng chốc như thế, nhưng ta vẫn đoán được thứ trong bao tải là gì. Chúng vừa cứng vừa nhỏ, có chỗ còn nhọn, cọ sát vào lưng taTa quỳ cạnh những bao tải đó, trong lòng không hề cảm thấy sợ hãi, thì ra những người bạn chơi cùng ta đã mất tích nửa năm nay đều bị ném xuống đây. Vậy chắc trong đống bao tải hài cốt này cũng có bộ xương nhỏ của muội muội ta. Con bé còn mở to đôi mắt to tròn đầy mờ mịt, không biết vì sao cha lại đập nát bét gáy mình, cũng không biết máu thịt của mình đã được lấy cho ta ăn, để ta có thể sống lâu như thế này.
Tiếng cha đi tìm ta dần biến mất, ta thành tín quỳ trên mặt đất và dập đầu mấy cái với những bao tải chất thành núi trước mặt. Sau đó mới vịn hai tay lên vách hố để leo lên, nhưng thử mấy lần mà ta vẫn không thể leo ra ngoài. Một là vì đã nhiều ngày ta chưa ăn gì, hơn nữa còn mắc bệnh hiểm nghèo, cơ thể vô cùng yếu ớt. Hai là do thời tiết chết tiệt, tuyết và mưa rơi xuống, khiến vách hố trở nên trơn trượt lầy lội, một tay vừa leo lên thì chân lại bị trượt xuống.
Vật lộn hơn nửa canh giờ, chút sức lực còn lại gần như đã hoàn toàn tiêu hao. Ta nằm cạnh những cái bao hài cốt đã bị mưa tuyết thấm ướt và bật cười: Có lẽ đây là số mệnh của ta! Đáng lẽ ta cũng bị cha mẹ ăn thịt sau đó ném xuống cái hố này. Tuy bây giờ đã tránh được một kiếp nạn nhưng vẫn không thể chống lại ý trời, cuối cùng vẫn sẽ từ từ chết đi dưới cái hố này và dần dần thối rữa.
Ta từ bỏ việc chống lại số phận và nằm ngủ dưới đáy hố. Đến lúc tỉnh lại do bị nước mưa xối thì trời đã tối hẳn. Trong cơn hoảng hốt, dường như ta nhìn thấy một cái bao tải cách mình không xa khẽ động đậy. Ngay sau đó, sợi dây thừng buộc miệng bao từ từ lỏng ra, một mùi thơm đầy hấp dẫn bay ra. Đó là mùi thịt vịt nướng, không, không chỉ như vậy mà còn có cả mùi cơm và mùi bánh hoa quế đường giòn tan.
Nước dãi lập tức chảy ra, ta bò tới phía cái bao tải đó và cầm mỹ vị bên trong lên nhai nuốt mà không hề e dè gì. Chỉ chốc lát sau, thứ trong bao tải đó đã bị ta ăn hết sạch, vậy là ta lại mở bao tải thứ hai ra, rồi lại tới bao tải thứ ba…
Ta cũng không nhớ rõ chuyện sau đó nữa, ta không biết mình đã đợi trong hố bao lâu, cũng không biết nguồn thức ăn vô tận này là từ đâu ra. Ta chỉ biết là, tuyết và mưa dần ngừng rơi, đã rất lâu ta chưa thấy ánh mặt trời và còn rơi xuống cái hố đầy ắp hài cốt đó.
Dưới ánh mặt trời chói chang, một bóng người cạnh gốc cây vân sam đang nhìn xuống dưới, hắn cưỡi một con tuấn mã màu nâu và mặc quân trang, trông hắn hệt như vị thần trên chín tầng mây. Ánh mắt hắn nhìn ta tràn ngập vẻ thương hại và đau lòng, còn ta thì bị ánh mắt của hắn làm cho hai mắt đẫm lệ tới mức mọi thứ xung quanh trở nên mờ đi. Hắn sai người cứu ta ra khỏi hố, vào khoảnh khắc ló đầu ra khỏi hố, ta phát hiện phía sau hắn là một đội quân rất dài, mỗi con chiến mã đều vác theo mấy túi lương thực căng đầy.
Cứ thế, trấn Ngọc Tuyền được giải cứu khỏi nạn đói, còn ta cũng quay về nhà mình. Cha mẹ ta đều im lặng, không hề nhắc tới chuyện xảy ra ngày hôm đó, khoảng ký ức đó cũng dần biến mất hệt như bệnh ghẻ của ta.
Nhưng chỉ có mình ta biết rằng, chuyện đó đã sớm mọc rễ trong lòng ta, nó thắt lại thành từng nút trên mỗi tấc da tấc thịt và hòa thành một với ta.
Từ ngày đó trở đi, ta đã tự thề với chính mình rằng sẽ không bao giờ để bản thân phải sống với cái đói nữa, ta muốn ăn no, không, không chỉ no mà ta còn muốn mọi ham muốn của mình được thỏa mãn, được phóng thích, ta muốn kiểm soát tất thảy mọi thứ và sống một cuộc sống tự do, thoải mái nhất.
Kinh Vân Lai đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt như sói hoang nhìn Yến Nương: “Ta đã ăn chính muội muội của mình. Trên đời này còn có chuyện gì mà ta không dám làm, không thể làm nữa, cô nương, cô nói cho ta biết thử xem” Nói xong, ông ta cúi đầu cười khan vài tiếng, bả vai run rẩy không ngừng hệt như một chiếc lá rách có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.
“Vậy nên triết lý sống của Kinh lão gia chính là làm theo điều trái tim mình mách bảo, không cần quan tâm có đi lạc đường hay không” Yến Nương cười khẩy.
Kinh Vân Lai không đáp, lão nô đang đứng trước mép giường đi tới, khẽ bảo: “Lão gia, canh sắp nguội rồi” Nói rồi, ông ta đỡ Kinh Vân Lai ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng bưng bát lên và đút canh cho ông ta: “Ngài kể chuyện một lúc lâu như thế chắc họng cũng khô rồi, cứ uống hết bát canh này trước đã, chỉ một lúc nữa thôi là đến lúc đốt lò rồi. Dân trong trấn còn đang đợi cây đuốc đầu tiên của lão gia đấy”
“Cái gì? Ông còn muốn đi đốt lò sao?” Sử Kim không nhịn được bèn tiến tới hất vỡ bát canh trong tay lão nô: “Trước hết, ông phải nói tung tích của Tưởng cô nương cho ta biết, nếu không… ta sẽ lấy mạng chó của ông ngay bây giờ!”
Kinh Vân Lai vẫn chẳng hề tức giận, ông ta nhận lấy cái khăn tay mà lão nô đưa tới, nhẹ nhàng lau canh trên mặt, sau đó nhìn Sử Kim, cười bảo: “Ta chết thì cũng chẳng sao, nhưng Trình đại nhân thì phải báo cáo kết quả với triều đình như thế nào đây. Phủ Tân An không giải quyết được vụ án, ngược lại còn giết công hầu do chính hoàng thượng đích thân sắc phong. Sử đại nhân, ngài nói thử xem liệu mũ ô sa của Trình đại nhân còn giữ được nữa không nhỉ?”
Sử Kim lập tức nghẹn lời, hắn liếc nhìn Trình Mục Du, thấy Trình Mục Du vẫn thản nhiên đứng đó tựa như không hề để ý tới chuyện vừa xảy ra thì chỉ đành im lặng rồi ngượng ngùng cầm kiếm lùi lại.
Kinh Vân Lai thấy thế thì đắc ý bật cười rồi lại tiếp tục nói với Trình Mục Du: “Trình đại nhân, nếu không còn việc gì thì Kinh mỗ đi trước. Hôm nay là tết Đoan Ngọ, người dân vẫn còn đang chờ ta bỏ cây đuốc đầu tiên vào lò nữa. Gần đây rất nhiều người đã chết, ngọn lửa tối nay nhất định phải cháy thật lớn để đuổi vận xui đi”
Dứt lời, ông ta cao giọng cười lớn và đi ra ngoài, lúc đi qua Trình Mục Du, ông ta chợt nghe thấy hắn đang khẽ nói gì đó: “Người đi lầu trống, người đi lầu trống, tháp Phật, là tháp Phật, chỗ mà ông giam các nàng chính là tháp Phật đúng không?”
Kinh Vân Lai chợt khựng lại, nhưng vẫn ngoan cố cười, nói: “Hình như Trình đại nhân hồ đồ rồi hay sao mà cứ nói mấy lời mà Kinh mỗ nghe không hiểu. Tháp Phật là nơi vô cùng sạch sẽ, nhưng nếu Trình đại nhân hoài nghi thì có thể phái người tới thăm dò, Kinh mỗ tuyệt đối sẽ không ngăn cản” Nói xong, ông ta bèn phất ống tay áo một cái và sải bước đi ra ngoài.
“Đại nhân,” Yến Nương tiến tới, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu trầm thấp: “chúng ta chậm một bước rồi, Tưởng cô nương cũng không còn ở trong tháp Phật nữa. Với sự xảo quyệt của Kinh Vân Lai thì có lẽ ông ta đã chuyển những người trong tháp Phật tới nơi khác lúc phát hiện đại nhân đang nghi ngờ mình rồi. Vì thế nên Kinh tiểu thư mới để lại bốn chữ người đi lầu trống”
“Ta biết,” Trình Mục Du nhắm chặt mắt lại: “nhưng ta vẫn muốn đi xem thử, xem nơi cuối cùng mà nàng ấy đã nán lại”