Tân An Quỷ Sự

Chương 557: Hoa bỉ ngạn

Chương Trước Chương Tiếp

“Sao quan nhân trở về muộn như vậy? Chẳng lẽ đã gặp phải vụ án nào đó khó giải quyết?”Khi Trình Mục Du đẩy cửa bước vào phòng, Yến Nương đã ngủ một lúc rồi. Nghe thấy tiếng động, nàng lại ngồi dậy, chống cằm nhìn bóng người nhiễm đầy khí lạnh và chậm rãi hỏi hắn.

“Ta đã làm phiền phu nhân nghỉ ngơi rồi” Trình Mục Du cởi áo choàng, rửa tay và rửa mặt trong chậu nước thật sạch sẽ rồi mới cởi giày lên giường. Hắn dựa người vào đầu giường rồi nói tiếp: “Vụ án hôm nay thật sự rất cổ quái. Một đương sự nói rằng nàng ta đã tận mắt nhìn thấy một người xương khô đội mũ quan”

“Người xương khô ư?”

“Đúng vậy. Nàng ta còn nói rằng hình như người xương khô kia có thể mê hoặc tâm trí con người và đã khiến cho hai vị hòa thượng chém giết lẫn nhau. Chỉ có điều, hai vị hòa thượng kia cũng không phải là người tốt mà đều là hai kẻ ác tay dính đầy máu tươi”

Yến Nương vừa cười vừa hỏi: “Vậy hóa ra người xương khô kia lại là người tốt đã thay trời hành đạo ư?”

Trình Mục Du chui vào trong chăn và nhẹ nhàng đáp: “Trước mắt vẫn chưa thể kết luận ai tốt ai xấu. Ta chỉ biết là hắn ta tuyệt đối không phải người bình thường” Lúc nói câu này, giọng nói của Trình Mục Du đã hơi mơ hồ, rõ ràng là đang buồn ngủ.

Vì vậy, Yến Nương cũng nằm xuống. Nhưng không giống Trình Mục Du, trên người nàng chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng tang, cũng không đắp chăn bông, hiển nhiên là nàng không sợ cái lạnh thấu xương đầu đông. Yến Nương xoay người vào bên trong và khe khẽ lẩm bẩm: “Người xương khô ư? Hắn ta tới Tân An làm gì nhỉ?”

“Rầm!”

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra thật mạnh. Một luồng khí rét lạnh lập tức xộc vào phòng khiến hai người đồng thời ngồi dậy trong sự kinh ngạc rồi nhìn về phía cửa.

“Tấn Nhi! Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, sao con còn tới đây?”

Trình Mục Du nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của con trai mình thì vội vàng đứng dậy khỏi giường.

“Cha! Yến Nương! Trong phủ có kẻ trộm đột nhập, có kẻ trộm đột nhập!”

Nghe cậu nói vậy, Yến Nương cũng bước xuống giường và đi tới bên cạnh hai người, sau đó khom lưng và hỏi Tấn Nhi: “Kẻ trộm đâu?”

Tấn Nhi hít sâu một hơi: “Hắn ta ở trong thư phòng, nhưng mà kẻ đó đã đi rồi. Không, không phải hắn ta đi mà là đột nhiên biến mất, chỉ để lại… cái này thôi”

Vừa nói, cậu vừa nhét thứ gì đó vào lòng bàn tay Yến Nương. Yến Nương xòe lòng bàn tay ra và trông thấy mấy sợi tơ hồng, giống như những sợi tơ dính máu. Nàng khẽ ngửi thì cảm nhận được một mùi thơm thoang thoảng.

“Đây là cái gì?”

Thấy sắc mặt nàng hơi biến đổi, Trình Mục Du vội vàng hỏi.

“Khi hoa nở không thấy lá, khi có lá thì không thấy hoa, hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau mà chỉ hòa quyện vào nhau và sinh sôi nảy nở khác thời điểm. Đó là cảnh sắc độc nhất trên đường Hoàng Tuyền: hoa Bỉ Ngạn”

“Những sợi tơ hồng này là… hoa ư?” Tấn Nhi sửng sốt.

“Hoa Bỉ Ngạn là loài hoa nở trên đường Hoàng Tuyền. Cánh hoa của nó vừa giống móng vuốt rồng vừa giống những sợi tơ lụa xinh đẹp, quỷ dị và mê hoặc lòng người. Hai bên đường Hoàng Tuyền trồng loại hoa này rất nhiều, tạo thành một dải hoa bạt ngàn. Nhìn từ xa, nó trông như một tấm thảm đỏ dệt bằng máu tươi, vì vậy đường Hoàng Tuyền còn được gọi là ‘Con đường lửa’. Đó cũng là phong cảnh và màu sắc độc nhất vô nhị trên con đường Hoàng Tuyền kéo dài đằng đẵng này. Các linh hồn nhờ sự dẫn đường của loài hoa này để đến địa ngục âm u” Yến Nương lặng lẽ nói.

“Tại sao một loài hoa chỉ có dưới âm phủ lại ở trong tay tên trộm kia?” Trình Mục Du hỏi tiếp và đột nhiên quay đầu nhìn Tấn Nhi: “Hắn ta có ăn trộm thứ gì không?”

Tấn Nhi lắc đầu: “Không có! Hắn ta chỉ lật xem hồ sơ sổ sách của cha thôi, ngoài ra không làm gì khác”

Trình Mục Du trầm tư suốt một hồi lâu, sau đó nhìn Yến Nương và hỏi: “Phu nhân có đoán được đó là kẻ nào không? Hắn ta đến đây với mục đích gì?”

Yến Nương khẽ cười rồi nói: “Là một vị khách đã ghé thăm âm phủ, ta nghĩ cũng chẳng phải là người lương thiện gì. Mấy ngày nay quan nhân vẫn nên cẩn thận hơn một chút” Nói xong, nàng ôm Tấn Nhi rồi dịu dàng hỏi: “Con sợ không? Nếu sợ thì đêm nay con có thể ngủ lại đây”

Tấn Nhi vừa định gật đầu thì đột nhiên nói: “Lý tướng quân bình nam bằng kiếm sắc, là công thần trợ quốc đã tiêu diệt quân Đột Quyết ở phía Bắc và đột phá dân tộc Thổ Dục Hồn ở phía Tây. Ngài chưa bao giờ sợ hãi và lùi bước. Nếu con kinh hãi trước sự việc lần này thì làm sao sau này có thể dẫn quân đánh giặc được?”

Nói xong, cậu trượt khỏi người Yến Nương và hành lễ với hai người, sau đó hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước ra ngoài.

Trình Mục Du cảm thấy khó hiểu: “Tại sao tiểu tử này lại đột nhiên trở nên gan dạ như vậy?”

Yến Nương chỉ mỉm cười chứ không trả lời, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu. Nàng bước tới cửa và ra lệnh cho Hữu Nhĩ canh giữ trước cửa phòng Tấn Nhi, sau đó mới yên tâm trở về phòng và nằm xuống ngủ.

***

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa tảng sáng, Trình Mục Du và Tưởng Tích Tích lại dẫn theo một vài nha dịch tới chùa Linh Hiển. Bởi vì vụ án này liên quan tới nhiều người, thời gian lại kéo dài khiến xương cốt trong hầm đã bị vỡ vụn và tan rã, vì vậy họ rất khó phân biệt chúng. Thế là nhóm người làm việc bận rộn suốt một hồi lâu mới ghép được mười một thi thể. Sau khi căn cứ vào đặc điểm của từng thi thể, họ lại mời họa sĩ đến vẽ tranh rồi dán thông báo ở ngoài cổng thành để người dân đến nhận thân nhân.

Làm xong tất cả việc này thì mặt trời đã ngả về Tây. Trình Mục Du lau mồ hôi trên trán, xoa nắn bờ vai đau nhức và bước ra khỏi chùa Linh Hiển. Hắn quay đầu lại và thấy ánh nắng mặt trời đang cắt đôi bức tượng Phật trong phòng thành hai nửa sáng và tối, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài, sau đó thư giãn gân cốt rồi xuống núi.

“Đại nhân!” Tưởng Tích Tích từ phía sau chạy tới để đưa một túi nước cho hắn, vừa cười vừa nói: “Đại nhân bận rộn suốt cả ngày nên chắc chắn đã mệt mỏi rồi. Ngài uống chút nước cho mát họng đi”

Trình Mục Du uống vài ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn lên cành cây lưa thưa phía trên rồi nhẹ nhàng nói: “Mệt mỏi cũng không sao. Ta chỉ muốn than thở sự hiểm ác của lòng người thôi. Đã sống trong hoàn cảnh thế này mà vẫn còn khao khát phụ nữ đã có chồng. Họ vốn tưởng rằng bản thân được thần Phật phù hộ nên gặp đại nạn không chết, nào ngờ đâu lại rơi vào đầm lầy ma quỷ và bị tra tấn đủ đường, cuối cùng bị chôn vùi trong bùn nhão ẩm ướt và hóa thành tro phân. Nếu không có sự cố lần này, có lẽ các nàng ta sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa. Thật là một chuyện đáng buồn và bi thương!”

Tưởng Tích Tích nện một quyền lên thân cây và đánh rơi lớp tuyết còn sót lại trên đó, sau đó nói một cách oán hận: “Vừa rồi khi đi xem những thi thể đó, theo phán đoán của ta thì người lớn nhất đã tầm bảy mươi tuổi rồi. Ba tên hòa thượng này thật sự là súc sinh, ngay cả một bà lão bảy mươi tuổi cũng không buông tha, cuối cùng họ lại lâm vào tình cảnh tàn sát lẫn nhau. Kết cục này thật sự khiến cho người ta hả dạ!”

“Những người tôn thờ Đức Phật luôn một lòng hướng thiện, thế nhưng bọn họ lại hoang dâm vô độ, độc ác và tàn bạo, thật sự rất đáng chết. Tuy nhiên, ta vẫn không thể hiểu Trương Cẩn Mai muốn nói gì và càng muốn tìm hiểu xem rốt cuộc người xương khô kia là ai. Vì sao hắn ta phải thay trời hành đạo và muốn cứu nàng ta thoát khỏi tình cảnh khốn cùng?”

Khi hắn đang nói chuyện, âm thanh kèn trống ồn ào đột nhiên vang lên bên tai và ngày càng lớn, giống như âm thanh kia đang đi dần lên núi. Tới khi lắng nghe cẩn thận một lần nữa, họ còn nghe thấy rất nhiều tiếng khóc nức nở xen lẫn với tiếng kèn. Chúng trộn lẫn vào nhau tạo thành âm thanh khiến lòng người chấn động.

“Đại nhân” Tưởng Tích Tích nhìn chằm chằm vào đoàn người đang đi trên đường núi gập ghềnh và thấp giọng nói: “Hình như có người đưa tang đi ngang qua đây”

Trình Mục Du nhìn theo ánh mắt của nàng ta và trông thấy một nhóm người mặc đồ tang đang đi lên núi. Trong số đó, những người đi phía trước đang khiêng một chiếc quan tài lớn màu vàng sẫm.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)