Hữu Nhĩ gãi gãi chóp mũi: “Đương nhiên cô nương gả cho đại nhân là vì liều thuốc độc đã hại chết Tiên đế rồi. Năm đó, cô nương không hề do dự nhét Nghịch Lân vào bụng của Tiên đế để giúp thân thể ngài ấy không bị thối rữa, máu không đông lại, mong là sau này sẽ tìm ra loại độc dược kia, cuối cùng tuyên cáo với thiên hạ về chân tướng cái chết của Tiên đế và vạch trần tội ác của Triệu Khang”Yến Nương gật đầu: “Đáng tiếc là Trình Đức Hiên quá gian xảo và cay độc. Lý cô nương đã dùng đủ mọi cách để kích thích ông ta, thậm chí nàng ta còn dùng chiêu Yếm Thắng thuật mà ta đã dạy nhưng vẫn không thể khiến ông ta hạ độc với mình”
“Lý cô nương không ngại lấy thân mình thử độc, hơn nữa nàng ta còn muốn tìm ra chứng cứ chính xác về việc Trình Đức Hiên và Triệu Khang đã hạ độc, đáng tiếc là cuối cùng vẫn không đạt được gì. May mà Lý cô nương đã lập tức báo cho cô nương biết chuyện này để tương kế tựu kế, sau đó cùng cô diễn một màn kịch để giúp cô chiếm được sự tín nhiệm của Trình Đức Hiên, từ đó có thể gả vào Trình gia và mở đường cho con đường phía trước một cách chu toàn”
Yến Nương nhìn chằm chằm lớp tuyết còn sót lại trên tường và bình tĩnh nói: “Việc này có thể thành công cũng ít nhiều nhờ vào công lao của Triệu đại nhân. Ông ấy đã cố ý nói cho Trình Đức Hiên biết về chuyện Yếm Thắng thuật, từ đó nảy sinh nghi ngờ với Lý cô nương. Triệu đại nhân còn nói bóng nói gió để khiến Trình Đức Hiên buông lỏng cảnh giác với ta, giúp ta có thể thuận lợi gả vào Trình gia. Tuy nhiên khi ở Biện Lương, ta đã lục soát Trình gia kỹ càng nhưng vẫn không thể tìm thấy chất độc đó. Ngay cả những cái lọ trong hòm thuốc của Trình Đức Hiên cũng đều trống rỗng. Chẳng biết lão cáo già này đã giấu chất độc ở đâu rồi!”
Hữu Nhĩ thở ra một luồng hơi lạnh trắng xóa: “Quay lại vấn đề chính đi. Mặc dù cô nương nóng lòng muốn tìm ra chứng cứ nhưng cũng không thể bỏ mặc chính mình được. Hiện giờ lão yêu đạo kia đang ẩn nấp trong bóng tối, chúng ta lại ở ngoài sáng. Ta sợ là…”
Yến Nương khẽ cười: “Hữu Nhĩ! Thật ra ta muốn gả vào Trình phủ còn có một nguyên nhân khác, đó là ta muốn tự bảo vệ chính mình”
Hữu Nhĩ sửng sốt và lắp bắp hỏi lại: “Tự bảo vệ chính mình?”
“Ừm. Tự bảo vệ chính mình. Tiểu gia hỏa Tấn Nhi kia thoạt nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thật ra lại ngầm có Tướng Tinh. Trước kia khi ở cùng thằng bé, ta đã đoán được nó chính là Tướng Tinh tái sinh, nói không chừng sau này có thể trở thành một võ tướng kiệt xuất hiếm thấy. Vì vậy dạo gần đây, ta cũng đã dẫn dắt thằng bé phát triển theo hướng đó. Hiện nay Đại Tống trọng văn khinh võ nên rất thiếu những nhân tài như vậy”
Hữu Nhĩ lấy làm kinh ngạc. Nó thật sự không thể liên hệ cậu nhóc béo ú ngày nào cũng đuổi theo mình xin thức ăn với hình ảnh tướng quân uy nghiêm và lẫm liệt, nhưng nó vẫn hỏi lại: “Lẽ nào tướng khí và sát khí của võ tướng có thể chế ngự lão yêu đạo kia ư?”
Yến Nương hơi híp mắt lại: “Tướng Tinh và Hoa Cái đều là tứ trụ tinh thông của thần sát, tương sinh tương khắc, vật này có thể chế ngự vật kia”
Hữu Nhĩ đột nhiên hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của nàng: “Vậy tên đạo sĩ kia chính là Hoa Cái* sao?”
(*) Tên một ngôi sao cổ, có nghĩa là “vận đen”.
“Hoa Cái thiện ác khó phân, trí tuệ phi phàm. Những người sở hữu nó phù hợp với việc xuất gia và nói không với thế giới phàm tục. Cũng vì đặc tính phi thường này nên nếu Hoa Cái nảy sinh sát khí, kẻ đó sẽ vô cùng cô độc và xui xẻo, không những liên tục gặp phải tai ương hung hiểm mà còn khiếm khuyết và bất an, đi ngược lại chính đạo. Thật đáng tiếc là vận mệnh của lão yêu đạo kia lại là vế sau” Yến Nương khẽ nói.
“Vậy nếu cô nương ở cùng một chỗ với Tấn Nhi thì có thể khắc chế đạo sĩ kia sao?”
Yến Nương liếc nhìn nó: “Không thể nào khắc chế ông ta được, nhưng ít nhiều có thể kìm hãm để ông ta không dám ra tay một cách dễ dàng, đồng thời cho ta thêm một chút thời gian. Hơn nữa tới tận bây giờ, lão đạo sĩ kia vẫn chưa biết thân phận thực sự của ta nên chỉ dám lẩn trốn trong bóng tối để âm thầm thăm dò và quan sát thôi” Nói tới đây, nàng đột nhiên chuyển chủ đề: “Hữu Nhĩ! Lần trước ta đã bảo ngươi điều tra công dụng của tò vò, ngươi đã có phát hiện gì chưa?”
Hữu Nhĩ vò đầu bứt tai: “Tò vò còn được gọi là Bồ Lô. Phần thân của nó vừa dài vừa nhỏ, có màu xanh đen, dài khoảng nửa tấc, thường dùng đất để xây tổ trên những cành cây hoặc vách đá, phần đuôi của nó có kim độc. Cô nương, chẳng lẽ tên yêu đạo kia lại sợ một loài côn trùng nhỏ bé như vậy ư?”
Yến Nương suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi lắc đầu: “Ta cũng không biết. Nhưng đề phòng tình huống bất ngờ, ngươi hãy đi tìm mấy cái tổ ong để giúp tò vò có nơi sinh sống ổn định. Biết đâu sau này chúng sẽ có ích cho chúng ta”
***
“Bát Quái trận ấn định bằng tám cửa là Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh và Khai. Đánh vào từ cửa Sinh ở phía Đông và đuổi giết ra khỏi cửa Hưu ở phía Tây Nam, sau đó tiếp tục tiến đánh vào một cánh cửa nào đó ở phía Bắc thì trận pháp này có thể bị phá vỡ. Đó là cánh cửa nào? Cửa Tử sao? Hay là cửa Kinh?”
Trong mộng, Tấn Nhi tựa như đang đứng trước một đội quân khổng lồ và nghiêm túc suy nghĩ đường lui cho binh lính, nhưng cậu lại không thể nhớ rõ mình nên tiến đánh vào cửa nào, vì vậy trong lòng không khỏi bồn chồn và lo lắng khôn nguôi.
Tấn Nhi chợt mở mắt và nhanh chóng bật dậy khỏi chăn ấm, mặc quần áo xuống giường và mở cửa đi về phía thư phòng. Cậu biết nếu mình không thể tìm ra cách phá trận thì đêm nay sẽ chẳng thể ngủ yên được, vì vậy Tấn Nhi bèn dứt khoát đứng dậy để đi tìm binh thư, xem thử rốt cuộc nên làm thế nào.
Cuối năm trời giá rét, Tấn Nhi bị một trận gió lạnh thổi trúng nên không khỏi hắt hơi một cái. Cậu tăng tốc chạy dọc theo hành lang, không bao lâu đã đi tới cửa thư phòng.
Vừa định đẩy cửa bước vào, Tấn Nhi đột nhiên nhìn thấy ánh nến lập lòe bên cạnh bàn dài, trên cửa sổ còn có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ.
“Cha đã về rồi”
Tấn Nhi giật mình, trong lòng nảy sinh ý định rút lui. Cậu sợ Trình Mục Du sẽ trách cứ mình nếu hắn phát hiện cậu lẻn ra khỏi phòng ngủ vào ban đêm. Vì vậy, Tấn Nhi chậm rãi rút tay đang đặt trên nắm cửa và nhẹ nhàng xoay người rồi định trở về phòng ngủ.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười rất khẽ đột nhiên từ truyền ra từ chỗ bàn dài trong thư phòng. Tiếng cười đó xuyên qua cánh cửa, giống như một mũi kim nhọn đâm vào sau lưng Tấn Nhi.
“Người bên trong không phải cha”
Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, bước chân của Tấn Nhi lập tức khựng lại. Cậu vội vàng nhìn vào bóng người trong thư phòng một lần nữa. Đối phương đang dựa vào bàn dài và cẩn thận lật xem từng cuốn sách. Khuôn mặt người đó rất sắc sảo, đặc biệt là phần cằm nhọn hoắt như một lưỡi dao bén lẹm đang đâm thẳng xuống dưới và không bị da thịt che phủ.
Trong lòng Tấn Nhi run lên trong lo sợ. Bây giờ đã là nửa đêm, chẳng lẽ phủ Tân An lại bị kẻ trộm xâm nhập? Nhưng vì sao tên trộm này không hề tham lam của cải mà lại muốn tới thư phòng?
Tấn Nhi lập tức chạy về hướng nội viện. Cậu muốn báo chuyện này cho Yến Nương biết. Nhưng mới chạy được mấy bước, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng “rầm”. Cửa thư phòng lẳng lặng được mở ra, một luồng gió lạnh lẽo từ trong phòng xông ra và đập mạnh vào lưng Tấn Nhi khiến cậu hoảng sợ tới mức cứng đờ và không dám động đậy nữa.
Sau đó, Tấn Nhi run rẩy quay đầu lại và phát hiện không gian trong thư phòng biến thành một mảng mông lung và mù mịt dưới ánh trăng lờ mờ. Ngọn nến đỏ vừa rồi vẫn còn lấp lánh nay đã biến mất, nam nhân mặt nhọn cũng đã không còn tăm hơi. Trên bàn dài chỉ còn lại một cuốn sách đang mở ra, đây cũng là thứ chứng minh cho cậu biết những chuyện vừa rồi không phải là ảo giác của mình.
Tấn Nhi kinh hãi, nỗi lo sợ tràn ngập trong từng ngóc ngách trên thân thể cậu. Nhưng đôi chân Tấn Nhi lại hành động như thể không chịu nghe lời chủ nhân. Nó dẫn dắt cậu vào thư phòng và dừng trước bàn làm việc.
Lợi dụng ánh trăng, Tấn Nhi lật vài trang hồ sơ vụ án và phát hiện không có gì bất thường. Nó cũng giống như hàng trăm hồ sơ vụ án khác bên cạnh, đều ghi chép lại những vụ án mà Trình Mục Du đã xét xử. Vì vậy, Tấn Nhi cau mày và lẩm bẩm: “Kỳ quái! Vì sao kẻ đó lại có hứng thú với những vụ án do cha giải quyết chứ?”
Cậu vừa dứt lời thì một trận gió lạnh băng đột nhiên ập vào cửa. Ngay lập tức, hàng ngàn hàng vạn sợi tơ hồng theo gió bay thẳng vào thư phòng và đập mạnh lên khuôn mặt Tấn Nhi.