“Đầu lâu?” Tưởng Tích Tích lặp lại hai chữ này, “Ngươi có nhìn thấy rõ không? Đêm qua gió lớn tuyết rơi dày, nhỡ ngươi nhìn nhầm thì sao?”Trương Cẩn Mai chậm rãi lắc đầu, “Tưởng đại nhân, tuy lúc đó ta quá đỗi sợ hãi nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, hơn nữa thứ kia cũng ở trên tường rất lâu. Lúc đầu nó cứ nhìn chằm chằm hai hòa thượng kia, nhưng sau đó nó lại nở nụ cười. Nụ cười rất quỷ dị, bởi vì nó vừa mới nhếch môi thì hai người kia lộ ra biểu tình quái dị, lập tức nhặt vũ khí dưới đất lên rồi đánh nhau. Động tác của bọn họ hung ác dị thường, mỗi nhát đều như muốn lấy mạng đối phương. Nhưng ánh mắt bọn họ lại ngây dại, không có thần thái giống như rối gỗ, như thể hồn phách họ bị bộ xương khô kia hút đi vậy”
Nói tới đây, Trương Cẩn Mai đột nhiên quỳ xuống, “Đại nhân, những lời tiểu nữ vừa nói đều là sự thật, tiểu nữ tuyệt đối không dám nói dối nửa phần, tuy chuyện này thật vớ vẩn nhưng nó thực sự xảy ra ngay trước mắt ta vào tối hôm qua”
Trình Mục Du nâng nàng ta dậy, dõng dạc nói, “Ta tin ngươi, vừa rồi chúng ta đã kiểm tra thi thể mấy người kia, vết thương trên người bọn họ đích xác là do đối phương tạo thành, vì thế bản quan biết ngươi không nói sai. Có điều, ngoài thi thể của ba tên hòa thượng ra thì dưới hố còn tám bộ hài cốt, ngươi có từng nghe bọn họ nói qua lai lịch không?”
Trương Cẩn Mai liên tục gật đầu, “Đại nhân, những người này hẳn đều là bị mấy hòa thượng này giết chết. Bọn họ dẫn phụ nữ lạc đường vào miếu, giam cầm, cưỡng bức rồi giết chết các nàng. Đại nhân, những kẻ này là súc sinh, không, nói là súc sinh còn nhục nhã súc sinh, bọn chúng chết cũng không hết tội”
Trình Mục Du gật đầu, một tia sáng nhạt chợt xẹt qua trong mắt, “Bọn chúng đúng là chết không hết tội. Chẳng lẽ bộ xương khô kia cũng nghĩ như ngươi, nên mới giết chết bọn chúng? Nếu đúng là như thế thì chẳng phải hắn ta đã làm thay việc một quan huyện như ta nên làm sao?”
***
“Lý tướng quân rất nghiêm khắc trong việc trị quân, thưởng phạt rõ ràng, không phân biệt thân sơ, trừng trị kẻ ác, khuyến khích người thiện, khích lệ tướng sĩ. ‘Vệ công binh pháp’ có nói: kẻ tận trung có công, tuy là kẻ thù cũng thưởng; kẻ phạm pháp lười nhác tham lam bất tài, tuy là người thân cũng phạt; kẻ phạm sai dám nhận tội, ngay thẳng thành thật, tuy nặng nhưng có thể tha; kẻ dám dối trá xảo biện tuy việc nhẹ nhưng phải phạt; nếu không khen người lương thiện, trừng trị kẻ ác thì làm sao đối mặt với người đời, trị quân giữ nước”
“Hắn còn nói, chỉ có như vậy mới có thể tạo ra đội quân có sức chiến đấu mạnh mẽ, kỷ luật nghiêm minh, có được lòng dân. Nhưng đạo trị quân này đối với con thì vẫn còn tối nghĩa khó hiểu, bây giờ cũng muộn rồi, chờ ngày mai ta sẽ giảng giải cho con nghe từng câu” Yến Nương nói xong, giúp Tấn Nhi kéo chăn lên đắp đến bả vai, nói: “Mau ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải đến thư viện đó”
Tấn Nhi không thuận theo, giữ chặt cánh tay nàng, “Yến Nương nói tiếp đi, Lý tướng quân này thật là dũng mãnh, lại nhiều mưu lược, Tấn Nhi kính nể hắn không thôi, còn muốn nghe nữa cơ”
Nhưng ngay sau đó, một cái ngáp lại bán đứng thằng bé, Yến Nương cưng chiều nhìn cậu rồi cười, “Mắt đã díu vào không mở ra được còn cố gắng chống đỡ, con ngoan, ngủ đi. Sáng mai để Hữu Nhĩ nấu cháo táo đỏ cho con ăn nhé”
Dứt lời, mí mắt Tấn Nhi nhắm chặt, hiển nhiên đã ngủ say. Lúc này Yến Nương mới đứng lên, buông màn giường rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Nàng mới vừa đẩy cửa ra đã thấy Hữu Nhĩ ngồi trên một chạc cây, nghiêng người dựa vào thân cây, hai chân buông thõng lắc qua lắc lại. Nàng định mắng nó không hiểu quy củ thì bỗng nhớ tới từ khi theo mình vào Trình phủ, nó đã cực kỳ vất vả kiềm chế thiên tính, không thể ngủ ở bên ngoài không nói, ngày thường còn phải tuân theo các loại lễ tiết, không dám tùy tiện nghịch ngợm, vì thế nàng nói với nó, “Hôm nay bọn họ đều ra ngoài cả rồi, ngươi tự tại chút đi”
Hữu Nhĩ thấy nàng đi ra thì nhanh nhẹn theo thân cây trượt xuống, gãi đầu đi về phía nàng, “Đại nhân nói, ta ở hậu viện muốn làm gì thì làm, không cần phải câu nệ nhưng ta sợ gây phiền toái cho cô nương nên mới thu liễm một chút”
Yến Nương chọc trán của nó, “Ôi chao, Hữu Nhĩ nhà chúng ta biết nghĩ cho ta từ lúc nào thế?”
Nói xong, nàng lập tức đi đến ghế đá rồi ngồi xuống, thuận tay bẻ một mảnh lá khô, đổ tuyết đọng trên lá vào miệng, tinh tế thưởng thức một chút mới nuốt xuống.
“Ta vẫn luôn lo lắng cho cô nương mà, buổi tối cũng không ngủ ngon kìa” Trên mặt Hữu Nhĩ lộ ra một chút đỏ ửng, không giống dáng vẻ ngày thường của nó. Nó tức giận đi tới bên cạnh Yến Nương, vội vàng nói, “Cô nương, ta vừa nghĩ đến chuyện tên yêu đạo kia biết được hành tung của cô thì đã lo sợ bất an, sợ một ngày nào đó hắn sẽ tìm tới tận cửa. Nhưng sao cô nương lại không lo lắng gì thế, thậm chí ngay cả chút phòng ngự cũng chưa làm, chẳng lẽ cô muốn ngồi chờ chết?”
Yến Nương cười vui vẻ với nó, “Vậy ngươi nghĩ ta nên chuẩn bị những gì? Dán đầy bùa lên cửa phủ Tân An hay là trốn lên núi?”
Hữu Nhĩ càng sốt ruột, “Đã đến lúc nào rồi mà cô nương còn nói đùa được? Mặc dù ta không sợ phải liều mạng với tên kia, nhưng cũng không muốn bị hắn ta giết trở tay không kịp. Nhất là cô nương, cô khó khăn lắm mới tu luyện thành hình người thế mà lại bị ngọn lửa của hắn ta đốt sạch sẽ, chẳng lẽ giờ còn muốn giẫm lên vết xe đổ hay sao?”
Thấy Hữu Nhĩ mặt đỏ tai hồng cực lực tranh luận, trong mắt Yến Nương cảm thấy ấm áp, nàng duỗi tay kéo nó ngồi xuống bên cạnh mình, ôn hòa nói, “Không phải ta không muốn tự bảo vệ mình, nhưng ngươi cũng biết yêu đạo kia pháp lực thông thiên, thủ đoạn bình thường căn bản không thể làm gì được hắn ta. Huống hồ, bây giờ còn có chuyện khác quan trọng hơn chờ ta làm, ta không thể không bận tâm đến…”
“Ta biết báo thù đối với cô nương mà nói là chuyện quan trọng nhất, nhưng mà, nó thật sự còn quan trọng hơn cả… tính mạng của cô sao?” Giọng Hữu Nhĩ run lên, nó nói ra câu nói đã bị đè nén trong lòng bấy lâu.
Yến Nương ngẩn ra, có chút xúc động: Lúc trước Hữu Nhĩ vừa mới tu thành hình người không lâu, tâm trí chưa mở, tình cảm của con người, ví dụ như sự đồng tình, kính trọng, sầu lo đối với nó mà nói đều như áng mây cuối trời, có thể nhìn, lại không cách nào sờ được, không thể thâm nhập thấu hiểu. Nhưng bây giờ nó đã tiến bộ rất nhiều, nó đang lo lắng cho nàng, thậm chí đêm còn không ngủ được. Loại tình cảm đơn thuần thẳng thắn này khiến nàng quý trọng vô cùng, cũng vô cùng cảm kích.
Vì thế, Yến Nương nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng nói, “Hữu Nhĩ, người khác đều nói ta có được một mối nhân duyên tốt, may mắn được gả cho Trình Mục Du, bọn họ còn nói đây là phúc ta tu mấy đời mới có”
Hữu Nhĩ bĩu môi, “Chỉ là đám phàm phu tục tử bị che mắt mà thôi, chẳng lẽ cô nương lại để ý tới nghị luận của kẻ khác sao?”
Yến Nương cười nhạt, “Vậy ngươi có biết vì sao ta khăng khăng muốn gả cho hắn không?”