Tân An Quỷ Sự

Chương 554: Chùa linh hiển

Chương Trước Chương Tiếp

“Đại nhân và phu nhân đi thong thả, lần sau lại đến nha”Nhìn bóng dáng ba người dần xa trong ánh chiều tà, chưởng quầy tiệm sách không kìm lòng được mà mỉm cười, “Đúng là trai tài gái sắc, hơn nữa còn có đứa bé trắng trẻo mập mạp, đúng là cảnh đẹp ý vui”

Chỉ là…

Trong lòng ông ta thoáng nổi lên nghi hoặc: Hình như giữa Yến cô nương và Trình đại nhân có chút khoảng cách.

Nhưng sau đó, ông ta lại lắc đầu: Cũng phải, giờ hai người họ đang đi trên đường phố đông đúc, dù mới kết hôn nhưng ra ngoài đường hẳn là không muốn biểu hiện quá thân mật để tránh bị người khác trêu chọc, đàm tiếu.

Nghĩ tới đây, chưởng quầy lại lưu luyến nhìn theo bóng dáng ba người một hồi lâu mới trở vào tiệm sách.

***

“Binh thư quý giá như thế mà lại không người hỏi đến, những thứ bán tốt đều là thơ từ ca phú” Trình Mục Du nhìn chồng binh thư cũ nát trong tay, lắc đầu cảm thán.

“Từ xưa đến nay đều trọng văn khinh võ, thế nên mới khó có tướng tài. Khi đánh nhau với người Liêu, chúng ta đã thắng lần nào đâu” Yến Nương đáp lời.

“Cho nên phu nhân mua đám binh thư này là để cho Tấn Nhi học hỏi, không cần trọng văn khinh võ sao?”

“Đúng vậy, mưa dầm thấm đất, dù gì biết nhiều một chút cũng tốt, không phải đại nhân, không… quan nhân cũng cảm thấy Tấn Nhi quá mức nhu thuận, hy vọng thằng bé mạnh mẽ hơn một chút nữa sao?”

Nghe nàng gọi mình như thế, trong lòng Trình Mục Du nóng lên, vội ôm quyền hành lễ, “Phu nhân suy nghĩ chu toàn, giao Tấn Nhi cho phu nhân nuôi dạy, ta vô cùng yên tâm”

Yến Nương mỉm cười với hắn, “Giúp chồng dạy con vốn chính là việc ta nên làm, quan nhân quá khách khí rồi”

Ba người vừa nói vừa cười đi về phía phủ Tân An, con đường như ngắn lại, mặt trời còn chưa xuống núi thì bọn họ đã tới trước cửa phủ Tân An.

Vừa đặt chân lên bậc thang thì ba người đã thấy Tưởng Tích Tích dẫn theo Sử Phi và Sử Kim vội vã đi ra từ trong phủ. Mấy người mặc quan phục, bên hông đeo bội kiếm, hiển nhiên đang ra ngoài chấp hành công vụ.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Trình Mục Du tiến lên ngăn bọn họ.

Nhìn thấy Trình Mục Du, ba người vội ôm quyền hành lễ, Yến Nương thấy bọn họ muốn đi tra an thì lặng lẽ dẫn Tấn Nhi về phủ.

Thấy hai người đi vào cửa lớn, Tưởng Tích Tích mới nói, “Đại nhân, mới rồi có người tới báo án, nói là phát hiện trong chùa Linh Hiển ngoài thành có số lượng lớn thi cốt nên thuộc hạ mới vội vã muốn cùng Sử Phi và Sử Kim đi qua đó”

Trình Mục Du nhíu mày, “Chùa Linh Hiển? Sao ta chưa từng nghe về ngôi chùa này nhỉ?”

“Chùa này rất nhỏ, tổng cộng chỉ có vài sương phòng của hòa thượng vây quanh một khoảng sân, hôm nay thuộc hạ cũng mới nghe nói về ngôi chùa này”

Trình Mục Du gật đầu rồi mới hỏi tiếp, “Là ai tới báo án?”

“Là một thôn dân ở gần đó lên núi đốn củi, lúc đi ngang qua thì nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ truyền ra từ trong đó. Hắn ta tò mò đi vào kiểm tra thì phát hiện thi thể của ba gã hòa thượng, ngoài ra còn phát hiện dưới đất của vườn rau có rất nhiều hài cốt”

Trình Mục Du ngẩn ra, “Một ngôi chùa nhỏ mà ra nhiều mạng người như vậy? Vậy người khóc thì sao?”

Tưởng Tích Tích nói tiếp, “Là một nữ tử xa lạ, nhưng nàng ta bị dây thừng trói chặt, thôn dân kia bị dọa sợ, không dám cởi trói cho nàng ta. Lúc này đang chờ người của quan phủ tới xử lý”

***

Bởi vì hôm qua mới có tuyết rơi, con đường lại khó đi nên Trình Mục Du rời khỏi thành lại đi thêm một canh giờ nữa mới đến được chùa Linh Hiển.

Như lời Tưởng Tích Tích đã nói, ngôi chùa nhỏ chỉ là một sân viện nhỏ được mấy sương phòng bao quang. Sương phòng chính giữa thờ một pho tượng Phật nhưng giờ đã phủ đầy tro bụi và mạng nhện, hiển nhiên là tâm tư của đám hòa thượng trong chùa không nằm ở kính Phật nên cũng chẳng bao giờ quét tước lau chùi bức tượng này.

Tưởng Tích Tích tiến lên cởi trói cho Trương Cẩn Mai, lại giúp nàng ta thay quần áo, đưa một chén trà nóng để nang ta uống cho ấm người. Tưởng Tích Tích kiên nhẫn chờ nàng ta ổn định lại thì mới đưa tới trước mặt Trình Mục Du.

“Ta nghe người báo án nói ngươi tận mắt thấy ba hòa thượng bị người ta giết hại, có thật không?” Trình Mục Du nhìn Trương Cẩn Mai đang run bần bật, nhẹ giọng hỏi.

Trương Cẩn Mai lau nước mắt, giọng nói đột nhiên cao vài phần, “Ta tận mắt nhìn thấy bọn họ chết, nhưng đại nhân, chuyện này vô cùng tà môn”

“Tà môn?”

“Hôm qua tiểu nữ một mình rời nhà, đột nhiên gặp phải tuyết lớn rồi được mấy tên hòa thượng ở đây cứu, đưa vào trong miếu. Nào biết… nào biết nơi này căn bản không phải chùa miếu kính thần lễ phật, tiểu nữ bị ba tên súc sinh kia thay nhau chà đạp” Nói đến đây, nàng ta không kìm được lại bật khóc nức nở. Tưởng Tích Tích đau lòng không thôi, vội tiến lên khoác chiếc áo choàng lên cơ thể đang không ngừng run rẩy của nàng ta, nhẹ nắm tay lạnh lẽo của nàng ta như thể đang an ủi.

Cảm xúc kích động của Trương Cẩn Mai hơi dịu xuống, nàng ta nói tiếp, “Sau đó, không biết vì lý do gì mà ba tên hòa thượng này tranh chấp, lão hòa thượng bị hai hòa thượng khác giết chết, ném vào trong hố”

“Vậy hai hòa thượng kia chết như thế nào?” Trình Mục Du nhíu mày hỏi.

Nghe vậy, Trương Cẩn Mai hoảng sợ hít sâu một hơi, đôi tay bất giác nắm chặt áo choàng, hai mắt nhìn thẳng ánh trăng trong viện, chậm rãi đáp, “Bọn họ… bị đối phương giết chết…”

“Chẳng lẽ bọn họ cũng xảy ra mâu thuẫn sao?”

Trương Cẩn Mai cắn môi dưới, nàng ta cắn mạnh đến mức có thể thấy máu ứa ra, “Mặt ngoài thì đúng vậy, một kẻ cầm đao, một kẻ cầm xẻng tự chém vào chỗ hiểm yếu của đối phương rồi mất máu quá nhiều mà lăn ra chết”

Trình Mục Du nghe nhưng không hiểu gì cả, “Mặt ngoài? Lời này của ngươi là có ý gì?”

Trương Cẩn Mai bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Trình Mục Du, vội đáp, “Đại nhân, hai hòa thượng trẻ tuổi kia không hề tranh chấp, bọn họ còn đang thương lượng làm sao để đưa ta về lại trong phòng, thần thái cũng bình thường. Nhưng đột nhiên một trận cuồng phong thổi qua, sau khi gió tạnh thì tiểu nữ liền thấy đầu tường có thêm một vật…”

“Là… cái gì?”

Hai mắt Trương Cẩn Mai vẫn nhìn thẳng vào Trình Mục Du, ngó sang đôi cánh chuồn sau chiếc mũ quan hắn đang đội rồi vội vàng cúi đầu, ngập ngừng nói, “Là một cái đầu, một cái đầu mang mũ cánh chuồn. Cái mũ kia rất giống mũ của đại nhân, có cánh chuồn, giống như là huyện lệnh”

“Sao có thể?” Tưởng Tích Tích kinh ngạc thốt lên, “Ta vừa mới đến hậu viện, cái tường vây mà ngươi nói rất cao, cao đến hơn mười thước, sao có thể có một người cao lớn tới mức ấy? Chẳng nhẽ lúc đó hắn ta đang nằm sấp trên tường?”

Trương Cẩn Mai nuốt mạnh một ngụm nước miếng, “Tưởng đại nhân, đương nhiên không có người cao như vậy, nhưng mà… nhưng mà nếu là quỷ thì… thì không nhất định…”

Tưởng Tích Tích và Trình Mục Du lập tức liếc mắt nhìn nhau một cái. Trình Mục Du lại nhìn về phía Trương Cẩn Mai, nhíu mày hỏi, “Quỷ ư? Vì sao ngươi lại cho rằng đó là quỷ?”

Trương Cẩn Mai lại tiếp tục khóc, nàng ta nức nở vài tiếng, rốt cuộc hạ quyết tâm nói ra câu nói đã đè nén trong lòng từ lâu: “Đại nhân, đầu của người nọ chính là một cái đầu lâu, một cái đầu lâu trắng hếu”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)