Tân An Quỷ Sự

Chương 553: Binh thư

Chương Trước Chương Tiếp

“Cô nương này chính là thê thiếp mới cưới của Trình đại nhân nhỉ? Mặt mày thanh tú, eo nhỏ, thảo nào Trình đại nhân góa vợ nhiều năm, cuối cùng lại lấy một cô nương như nàng ta”“Cô nương này thật sự có tài, không chỉ gả cho nhân vật như Trình đại nhân, còn dỗ dành được Trình tiểu công tử kia phục tùng thiếp thất, nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, ai không biết còn tưởng là hai mẹ con”

“Ngươi đố kỵ hả, đừng quên ngươi đã là người có cháu ngoại rồi. Sao nào, còn muốn hồng hạnh vượt tường, tìm một người trẻ tuổi để sinh con nối dõi sao?”

“Đừng nói lung tung, cho dù ta muốn, Trình đại nhân cũng không vui đâu…”

Mấy nữ nhân đi mua đồ ăn vừa nhìn Yến Nương đang dắt Tấn Nhi đi phía trước, vừa hi hi ha ha trêu ghẹo lẫn nhau, mãi đến khi hai người đi vào một tiệm sách, các nàng mới dời lực chú ý lên trên người người bán rau bên cạnh, tập trung sức lực mặc cả.

“Ôi, đây không phải là Yến cô nương và tiểu công tử Trình phủ sao? Sao hôm nay lại đến tiệm sách của ta? Có phải tiên sinh của học viện lại bảo ngươi tới mua sách nữa không? Ta đoán, đó là một bài thơ hay bốn cuốn sách? Nếu không đúng, chẳng lẽ là ‘Ấu Học Quỳnh Lâm’?”

Chưởng quầy tiệm sách rất nhiệt tình, vừa cầm lấy một nắm hạt dẻ ngào đường nhét vào trong tay Tấn Nhi, vừa cúi người hỏi cậu.

“Không phải, hôm nay ta dẫn Tấn Nhi đến chỗ ngài là để mua mấy quyển binh pháp” Yến Nương cười khẽ, lột một hạt dẻ nhét vào miệng Tấn Nhi, “Chưởng quầy, tất cả binh thư đặt ở chỗ nào?”

Chưởng quầy sửng sốt, “Nhỏ như vậy đã đọc binh thư hả? Ở chỗ này của ta có, ở phía đằng sau, nhưng mà không có nhiều lắm, hiện tại có bao nhiêu người muốn xem binh thư chứ, cô nương dẫn công tử qua đây xem một chút là được” Nói đến đây, ông ta mới ý thức được mình nói sai, vội vàng lắc đầu nói, “Sai rồi, tại ta trước kia thuận miệng gọi như vậy, bây giờ phải gọi cô là Trình phu nhân mới đúng. “

***

Như chưởng quầy nói, tổng cộng có không đến mười cuốn binh thư trong tiệm, vả lại đã lâu không ai chạm vào chúng nên mặt trên còn tích tụ một lớp bụi thật dày, có mấy quyển còn bị sâu mọt ăn, để lại mấy cái lỗ thủng trên trang sách màu vàng.

Yến Nương lấy toàn bộ những quyển sách này đặt trên mặt đất, mở một quyển ra, cầm trong tay cẩn thận suy ngẫm dưới ánh nắng chiếu qua cửa sổ.

“Yến Nương” Tấn Nhi đã ăn xong toàn bộ hạt dẻ, cậu vỗ vỗ tay, chỉ vào một bức họa trên trang sách, nhẹ giọng hỏi, “Cái có hình thù kì quái này là gì? Sao trông giống biểu đồ bát quái vậy?”

Yến Nương quay đầu lại cười, sau đó ôm cậu vào trong lòng, chỉ vào trang sách, nói, “Cái này gọi là Bát Trận Đồ, là một loại trận pháp do Thừa tướng Thục Hán Gia Cát Lượng sáng tạo ra. Bản đồ này chia làm chín bức, một bức là bát trận chính đồ, tám bức còn lại là tám trận thức, cụ thể là: Thiên Phúc trận, Địa Tái trận, Phong Dương trận, Vân Thùy trận, Long Phi trận, Hổ Dực trận, Điểu Tường trận, Xà Bàn trận. Mỗi đội hình có các ứng dụng chiến thuật khác nhau trong các môi trường khác nhau”

“Nó hấp thu tổ hợp sắp xếp bát quái của Tỉnh Điền và Đạo gia, tương thích với địa lý thiên văn, là trận pháp tác chiến hiếm có trong thời cổ đại. Trong đó không chỉ liên quan đến Dịch Lý, mà còn tiết lộ sự tinh thông của Gia Cát Lượng đối với quẻ tượng Chiêm Sĩ”

Tấn Nhi há miệng, lắc đầu cảm thán nói, “Nghe có vẻ thật thú vị, thảo nào Yến Nương muốn đi mua sách này. Nhưng mà Yến Nương dạy con những thứ này, là muốn sau khi Tấn Nhi lớn lên dẫn binh đánh giặc sao?”

Yến Nương nhìn thẳng vào mắt cậu, “Chiến trường hung hiểm, Tấn Nhi có sợ không?”

Tấn Nhi mút chút đường còn sót lại trên ngón tay, “Hung hiểm như thế nào?”

Yến Nương dời tầm nhìn lên bát trận đồ, “Người tôn sùng và người nhận truyền thừa nổi danh nhất của bức tranh này chính là đại tướng đường triều Lý Tĩnh, bát trận đồ trong tay Lý Tĩnh có thể giúp hắn bất khả chiến bại trong mọi trận chiến, cuối cùng phong hầu bái tướng, được người sau xưng là chiến thần đời thứ nhất. Nhưng mà, dưới giày của mỗi chiến thần đều dính đầy máu tươi, Lý Tĩnh cũng không ngoại lệ. “

“Năm Trinh Quan thứ tư, Đường vương Lý Thế Dân ra lệnh Binh bộ thượng thư Lý Tĩnh chỉ huy, xuất động hơn mười vạn quân Đường lên phía Bắc theo sáu đường, tấn công Đột Quyết. Lý Tĩnh phân tích rằng, hơn mười vạn bộ binh khổng lồ thì uy hiếp đối với Đột Quyết không lớn, nhất định phải lấy kỵ binh tinh nhuệ làm chủ lực, nhanh chóng công kích Đột Quyết, đánh tan chủ lực của bọn họ. Cho nên hắn tự mình suất lĩnh ba ngàn binh sĩ Đường, xuất phát từ Mã Ấp, đánh thẳng đến Định Tương. Kỵ binh Đột Quyết vội vàng ứng chiến, căn bản không phải là đối thủ của Thiết Kỵ Đại Đường, từng nhóm tướng sĩ ngã xuống, thương vong vô số, toàn diện tan tác, thế cục trong sớm chiều có thể xoay chuyển”

“Nhưng vì sao Yến Nương nói dưới chân Lý tướng quân dính đầy máu tươi, chẳng lẽ là người thấy tiếc cho người Đột Quyết?” Tấn Nhi ngửa mặt nhìn nàng.

Trên mặt Yến Nương toát lên nét cười nhợt nhạt, “Hành quân đánh giặc không thể nào không đổ máu, chiến trường hung hiểm đã thể hiện ở đây. Nhưng năm đó binh Đột Quyết phát hiện quân địch tập kích, đã không kịp để thu quân, bị đánh tan tác bảy phương tám hướng, toàn bộ quá trình tác chiến chính là một trận tàn sát. Cho nên, trận huyết chiến này đã được ghi lại, hơn nữa còn ghi trên đầu Đường vương Lý Thế Dân”

Tấn Nhi lắp bắp kinh hãi, “Ai đã ghi lại nó?”

Yến Nương khẽ chọc mi tâm của cậu, “Đây là một chuyện khác, chờ sau này rảnh rỗi ta lại từ từ kể cho con nghe”

Nói đến đây, nàng phủi bụi bặm trên mấy quyển binh thư kia, cẩn thận cất kỹ, dắt Tấn Nhi đi đến trước mặt chưởng quầy, nói với ông ta, “Chưởng quầy, mấy quyển này chúng ta mua hết”

Chưởng quầy cười nói, “Ôi chao, những quyển sách này rách nát, nếu cô nương không cần, sợ là sẽ bị bỏ ở nơi này cho sâu mọt gặm, cô chỉ cần đưa ta vài đồng là được rồi”

Vừa nói đến đây, một bóng người cao ngất bước vào cửa, “Chưởng quầy, hiện giờ binh thư không có người hỏi mua, vậy nơi này của ông bán sách hay gì được đây?”

Nghe thấy giọng nói này, Tấn Nhi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, chạy về phía người nọ kêu lên, “Cha, sao người từ Hàm Xương tới đây được? Làm sao người biết con với Yến Nương ở chỗ này?”

Trình Mục Du mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên mặt Yến Nương, “Chỉ là ngẫu nhiên đến nơi này, không ngờ vừa vặn gặp được hai người,” Hắn dừng một chút, ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng, “Phu nhân, mấy ngày nay Tấn Nhi không gây thêm phiền toái cho nàng chứ?”

Yến Nương lắc đầu, khẽ cười nói, “Thằng bé rất ngoan, chỉ là bị ta đút ăn thành ra mập một chút”

Trình Mục Du nhéo nhéo khuôn mặt rõ ràng tròn trịa của Tấn Nhi, nhìn lại về phía chưởng quầy, “Chưởng quầy, trong tiệm sách này của ông, cuốn bán chạy nhất là sách gì?”

Chưởng quỹ thốt ra, “Đương nhiên là bản phổ tấu của những danh họa cầm phổ. À đúng rồi, trên phố cũng có một số nơi ăn cắp ý tưởng cũng bán khá được”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)