Tiểu hòa thượng nhìn về phía trước, đúng là nhìn thấy một ngọn lửa mờ nhạt cách đó không xa, cậu ta vui mừng khôn xiết, bước chân cũng trở nên nhanh hơn, buông tay khỏi hòa thượng trẻ và một mình chạy về phía ánh sáng màu đỏHòa thượng trẻ không chịu thua kém, hắn ta cũng chạy về phía trước cùng cậu ta, tuy nhìn thấy ngọn lửa ở gần nhưng nó lại cách hai người cả một đoạn, lúc bọn họ chạy đến nơi đã vã hết mồ hôi, chân bủn rủn không thôi, chỉ có thể vịn vào một tấm bia đá bên cạnh, cúi người thở hồng hộc.
“Sư huynh, đây… đây thật sự là một ngôi miếu lớn”
Sau khi nghỉ ngơi lấy sức, tiểu hòa thượng nhìn tòa nhà lớn trước mặt với tường đỏ ngói xám, dở khóc dở cười nói ra câu này.
Cậu ta bị sợ hãi đè nén quá lâu, cảm xúc đột nhiên được bộc phát, buồn vui cùng trào ra, nước mắt giàn giụa trên mặt.
“Đúng vậy, đây là một ngôi miếu, mặc dù là miếu của Đạo gia, nhưng không có phân biệt Phật – Đạo, chúng ta được cứu rồi” Hòa thượng trẻ cũng bắt đầu xúc động nức nở, vội vàng đi theo sau lưng tiểu hòa thượng, cùng nhau bước vào ngôi miếu to lớn trang nghiêm này.
Nếu không phải lúc này hai người quá kích động thì bọn họ sẽ phát hiện ngôi miếu này rất kỳ lạ, bốn bức tường bên ngoài đều đang tỏa ra khói trắng “xèo xèo”, bay lơ lửng trên không trung.
***
Ngoài dự kiến của bọn họ là trong ngôi miếu to như vậy lại trống không, ngoại trừ một hàng nến và một vài cây cột dày đặt trên bàn thờ thì không có đồ trang trí nào.
Ánh nến khẽ lay động, chiếu sáng không gian trống trải trước bàn thờ, những nơi khác trong điện thờ vẫn tối om, dường như có một vách ngăn kiên cố ngăn cách giữa bọn họ và ánh nến ấm áp.
Tiểu hòa thượng đi một vòng trong điện, nhưng phát hiện ngoài bóng đen như mực ra thì chẳng có gì cả, cậu ta bèn hỏi nhỏ: “Sư huynh, sao trong miếu này có bàn thờ mà không có tượng thần, thật kỳ lạ”
Hòa thượng trẻ không lên tiếng, lúc này ánh mắt của hắn đã bị thứ gì đó phía trên ngọn nến hấp dẫn: Đó là một sợi tơ màu đỏ, đỏ tươi như máu, lơ lửng trên ánh nến, như mộng ảo, lúc ẩn lúc hiện.
“Sư đệ, sợi tơ đỏ này…”
Hắn ta còn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy tiếng động rất nhỏ vang lên ở phía sau.
“Ùng ục”
Hai tên hòa thượng cùng quay đầu lại, mắt bọn họ đều nhìn về phía góc tối kia.
Chẳng biết từ lúc nào mà trong góc có thêm một cái nồi sắt lớn, dưới nồi không có củi, nhưng thứ bên trong nồi đang bốc khói nghi ngút.
“Ùng ục”
Lại có tiếng sôi vang lên, ngay sau đó, tiếng sôi “ùng ục” không ngừng, ngày càng dày đặc và to hơn.
Hai tên hòa thượng nhìn nhau, cuối cùng trong lòng đều không kìm được tò mò, bước từng bước một về phía cái nồi lớn kia.
Khi còn cách góc tường vài thước, bọn họ chợt đứng khựng lại, bởi vì có một luồng hơi nóng kéo tới, xông vào người bọn họ, suýt nữa đốt cháy tăng bào.
“Sư huynh, sao… sao ở đây lại nóng như vậy?” Tiểu hòa thượng nhìn về phía trước, lắp bắp nói.
“Hình như… hình như là do gần miệng nồi” Hòa thượng trẻ đột nhiên cảm thấy bất an một cách mãnh liệt, trái tim hắn ta giống như bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt, hít thở không thông.
Tiểu hòa thượng kiễng chân nhìn vào trong nồi: “Sư huynh, hình như trong nồi có cái gì đó, nhấp nhô lên xuống, không biết là cái gì?”
Cậu ta vừa nói ra những lời này, hòa thượng trẻ tuổi đột nhiên cảm thấy một mùi thịt béo ngậy, khiến hắn ta chợt cảm thấy buồn nôn.
Hắn ta nắm lấy cánh tay tiểu hòa thượng: “Sư đệ, đừng nhìn”
Nhưng vẫn không kịp, người tiểu hòa thượng chấn động mạnh, hai mắt cậu ta nhìn thẳng vào thứ đang nhấp nhô trong nồi, không thể nào dời đi.
“Sư huynh… trong nồi… những thứ trong nồi kia… là sư phụ à?”
Hòa thượng trẻ nhìn thấy xác chết cháy vàng trong nồi trước cậu ta, cũng nhìn thấy một nửa đầu vỡ nát của sư phụ, mắt của lão ta vẫn còn đó, nhưng chúng đã nhảy ra khỏi hốc mắt sau khi bị chiên trong dầu nóng, dính trên miếng thịt vụn, nhấp nhô lên xuống với dầu nóng sủi bọt.
Tiểu hòa thượng không chịu nổi nữa, cậu ta ôm bụng chạy đến bên một cây cột, nôn hết ra ngoài, nhưng cậu ta đã nôn hết những thứ trong bụng ra rồi nên nôn một hồi lâu cũng không ra cái gì, trong ngực thì vẫn cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
“Sư đệ, nơi này không ổn, không ổn…” Hòa thượng trẻ lẩm bẩm một mình, túm lấy tiểu hòa thượng đang ngồi xổm trên mặt đất, quát to vào gương mặt đang ngây dại của cậu ta: “Chúng ta mau đi thôi, ra khỏi đây, nhanh”
Nhưng vừa chạy được hai bước, lại có một giọng khàn khàn vang lên sau lưng: “Đồ nhi, cứu vi sư với, trong nồi này nóng quá, nội tạng của vi sư sắp bị đốt cháy rồi”
Hai tên hòa thượng cùng hét lên, nhưng không tự chủ được mà quay đầu lại, lúc này bọn họ nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng nhất trong đời: Hai cánh tay bị chặt đứt của lão hòa thượng đang bám vào mép nồi, đầu trôi lơ lửng trong dầu sôi, mồm mấp máy kêu cứu.
Nhìn thấy cảnh tượng kỳ quặc như vậy, chân tiểu hòa thượng lập tức mềm nhũn, cậu ta ngã phịch xuống đất không thể đứng dậy nữa. Dù sao thì vị hòa thượng trẻ cũng dũng cảm hơn một ít, nhưng hai chân có vẻ không nghe lời, bước ngắn bước dài, rõ ràng là chạy về phía cửa, nhưng lại xiêu xiêu vẹo vẹo đụng phải một cây cột đá.
Tiếng kêu cứu của sư phụ càng lúc càng lớn, dường như đã vang lên ngay sau lưng hắn ta, giọng nói khàn khàn thảm thiết như bị dầu sôi làm bỏng.
Hòa thượng trẻ không thể đi được nữa, hắn ta ôm lấy cây cột đá trước mặt, cố gắng bám vào đó để không ngã gục xuống đất như tiểu hòa thượng. Nhưng tay chạm vào cột đá lại cảm thấy nó không bằng phẳng, như thể nó được khắc các ký tự.
Hắn ta từ từ ngẩng đầu lên, cuối cùng nhìn thấy trên cột đá hàng loạt dòng chữ làm chấn động lòng người: “Kẻ ác bước qua cửa của ta tự thấy lạnh thấu gan”
“Kẻ ác bước qua cửa của ta tự thấy lạnh thấu gan…”
Hắn ta yếu ớt lặp lại những lời này, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh tim gan, không tự chủ được nằm rạp xuống đất, cuộn người lại, đập trán “bùm bụp” xuống đất: “Ta sai rồi, ta sai rồi, buông tha cho ta đi, ta thật sự biết mình sai rồi…”
“Sư huynh, sư huynh, sao… sao ở đây lại có nhiều tơ đỏ như vậy? Thứ quái quỷ gì vậy, tránh xa ta ra, tránh xa ta ra…”
Đột nhiên nghe tiếng hoảng sợ của tiểu hòa thượng, hắn ta giật mình, từ từ ngẩng đầu, nhìn về nơi phát ra tiếng nói thì thấy vô số sợi tơ đỏ đang từ từ rơi xuống từ trên đỉnh điện, giống như mưa bụi mùa xuân, nhỏ bé yếu ớt, mềm mại ùn ùn kéo đến chụp xuống hai người.
Bỗng nhiên có một tiếng động rất nhỏ vang lên phía sau bàn thờ, một cái bóng mờ mờ mà ánh nến không thể soi sáng đang bước ra từ trong bóng tối.
Thì ra hắn đã ở đó từ lâu, đợi hai vị hòa thượng trước khi bọn họ đến đây, giống như một con nhện chờ đợi con mồi sắp sa lưới.