Tân An Quỷ Sự

Chương 551: Đồng hoang

Chương Trước Chương Tiếp

Hòa thượng trẻ cũng nghe thấy tiếng động trong hố, hắn ta nằm sấp xuống mép hố để xem, ngay lập tức bị cảnh tượng kinh hoàng làm cho mất hồn mất vía: sư phụ đang giơ một cánh tay lên, những ngón tay giống như móc câu nắm chặt lấy cổ tay tiểu hòa thượng, đến mức da cậu ta xanh tím lạiMay mắn thay, tuy rằng sợ hãi nhưng đầu óc hắn ta vẫn còn minh mẫn, hắn ta nhớ tới một câu nói trong dân gian: Mặc dù thân thể người đã chết nhưng họ vẫn chưa mất hoàn toàn sức sống, vì vậy họ vẫn có thể phản ứng với các kích thích bên ngoài. Chắc là vừa rồi sư đệ chạm vào thi thể sư phụ mới khiến lão ta làm ra hành động kỳ lạ như vậy.

Nghĩ đến đây, vị hòa thượng trẻ không do dự nữa, nhanh chóng men theo mép hố trượt vào trong hố, giơ xẻng trong tay lên, đập mạnh vào thi thể hòa thượng.

Khi tay giơ lên và đáp xuống, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy giòn tan, làm cho tiểu hòa thượng đang co rúm ở một bên sợ hãi hét to lên, vô tình tiểu tiện ra ngoài.

May mắn thay, sau một đòn nặng nề, cuối cùng lão hòa thượng cũng buông tay ra, cánh tay buông thõng trên mặt đất, giống như một con rắn mềm nhũn, không còn giơ thẳng lên như trước được.

Hòa thượng trẻ ném cái xẻng xuống, thở hổn hển, kéo tiểu hòa thượng còn đang ngồi xổm trên mặt đất lên: “Sư đệ, không sao, xem ra lão ta đã chết rồi, đệ đừng sợ” Nói đến đây, hắn ta thấy tiểu hòa thượng vẫn bịt tai im lặng nên liếc nhìn mặt cậu ta, mới phát hiện ánh mắt của cậu ta đang nhìn chằm chằm một cách vô hồn, hình như có dấu hiệu bị điên.

Hòa thượng trẻ thầm kêu không ổn trong lòng, nghĩ rằng có lẽ sư đệ đã bị chuyện vừa rồi làm cho choáng váng, sau này nếu cậu ta thật sự phát điên, rồi kể ra những chuyện xấu xa bọn họ đã làm thì phải làm sao?

Vì vậy, hắn ta vội vàng kéo tay tiểu hòa thượng đi về phía mép hố, vừa đi vừa an ủi: “Sư đệ, đệ đừng đoán mò, sư huynh gặp nhiều chuyện người chết cử động như vậy rồi, đây không phải là oan hồn đòi mạng, đệ đừng sợ”

Nghe vậy, tiểu hòa thượng ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, ngơ ngác nói: “Sư phụ nhìn đệ chằm chằm, còn kéo đệ, đệ nghe người nói với đệ là người rất cô đơn trên đường xuống suối vàng, nên muốn đệ đi với người”

“Nói nhảm, sao ta không nghe được những lời này? Ta thấy có khi đệ sợ hãi nên mê man, xuất hiện ảo giác rồi” Hòa thượng trẻ nhẹ giọng khiển trách.

“Sư huynh” Tiểu hòa thượng đột nhiên nắm chặt ống tay áo của hắn ta: “Huynh thật sự không nghe thấy à? Huynh nghe đi, bây giờ sư phụ vẫn còn đang nói, người đang gọi tên huynh, huynh thật sự không nghe thấy à?”

Hòa thượng trẻ hơi tức giận, đôi mày rậm nhíu lại, định hất tay tiểu hòa thượng ra, nhưng đúng lúc này, họ chợt nghe thấy tiếng kêu “Ô ô” của Trương Cẩn Mai ở bên trên, tuy rằng tiếng kêu rất nhỏ nhưng hắn ta có thể nghe ra sự sợ hãi ẩn giấu bên trong. Cùng lúc đó, có một cơn gió lớn từ trên tường tràn xuống và đập mạnh vào lưng hắn ta.

Trong gió có một mùi thơm kỳ lạ, thoang thoảng nhưng lại giống như dính vào khoang mũi, khiến người ta khó quên.

Có cả một số thứ giống như sợi tơ đỏ bay tới theo trận gió lớn, mảnh khảnh mềm dẻo như tơ nhện, không biết đã kết thành một tấm lưới lớn từ lúc nào, trùm lên đầu hai hòa thượng.

Bây giờ, cuối cùng hòa thượng trẻ cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn ta đột nhiên quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy thứ trên tường, hắn ta đã bị một tấm lưới đỏ rơi từ trên xuống siết chặt người mình, bay lơ lửng trong bầu trời đêm đầy tuyết.

***

Khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, hòa thượng trẻ phát hiện mình đang nằm trên một vùng hoang vu, tuyết đã ngừng rơi từ lúc nào không biết, có thể thấy lờ mờ vài con đom đóm lập lòe ở xung quanh.

Hắn ta ngồi dậy, mê man dụi mắt: Không phải bây giờ là mùa đông à? Sao lại có đom đóm? Đây là nơi nào? Tại sao xung quanh trơ trụi đến mức không thấy một ngôi nhà hay một ngọn núi nào?

Nghĩ đến đây, hắn ta đột nhiên rùng mình, lập tức nhớ tới bóng người nhìn thấy trước khi hôn mê: Hắn đội một chiếc mũ cánh chuồn mềm mại, chỉ có cái đầu lộ ra trên tường, nhìn mình với vẻ thích thú.

Không, làm sao mình lại thấy người đó rất thích thú, khuôn mặt của người nọ chỉ là một cái đầu lâu trắng như tuyết, một đầu lâu trắng bệch hơn cả tuyết, không có chút da thịt nào, làm sao mình có thể nhìn ra cảm xúc của hắn chứ?

Nghĩ đến đây, hắn ta cảm thấy đau đầu dữ dội, không muốn và cũng không tình nguyện tiếp tục nghĩ tới điều này nữa. Hắn ta chống hai tay lên mặt đất, lảo đảo đứng dậy quan sát quanh một lượt, mới ngạc nhiên phát hiện sư đệ mình đang cuộn tròn ở cách đó không xa, dường như vẫn chưa tỉnh lại.

Hắn ta vội vàng đi tới, vỗ nhẹ vài cái lên mặt tiểu hòa thượng: “Sư đệ, mau đứng dậy, chúng ta phải nhanh chóng trở về miếu, còn chưa lấp hố đâu, qua một lát nữa thuốc dùng cho nữ nhân kia sẽ hết tác dụng, e rằng sẽ tới quan phủ tố cao hai chúng ta, đến lúc đó lại phiền phức”

Tiểu hòa thượng mơ màng mở mắt ra, nhìn xung quanh, sau đó hỏi một cách chậm rãi: “Sư huynh, đây là đâu? Đệ chỉ cảm thấy có một tấm lưới lớn trùm lên người mình, sau đó cả người đã lơ lửng. Sao… sao lại đến chỗ này?”

Hòa thượng trẻ lắc đầu: “Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện khẩn cấp bây giờ là chạy về miếu, chuyện khác nói sau đi”

Nói xong, hắn ta đỡ tiểu hòa thượng đứng dậy, vừa định bước về phía trước lại khựng lại: Xung quanh bọn họ là một mảnh đất hoang vu vô tận, ngoài mấy con đom đóm lốm đa lốm đốm thì không có cái gì giúp bọn họ xác định phương hướng.

Giờ đây, bọn họ như con thuyền lạc lối giữa biển khơi, không biết đi về phía nào, cũng không biết cuối cùng sẽ đến nơi nào.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc tiểu hòa thượng lên tiếng trước, nhưng giọng nói rất nhỏ, dường như sợ bị người khác nghe thấy: “Sư huynh, đệ cảm thấy chuyện này thật kỳ quái, đáng lẽ chúng ta đang ở trong miếu, sao có thể tự đến đây được? Vậy ai đã bắt chúng ta đến đây?”

Hòa thượng trẻ biết rằng chuyện này nhất định có liên quan đến chiếc đầu lâu đó, nhưng hắn ta biết tiểu hòa thượng nhát gan, sợ rằng nếu nói ra sự thật, cậu ta sẽ mất hết can đảm và chỉ có thể ngồi đây chờ chết.

Vì vậy hắn ta đành phải nói: “Sư đệ, đi một bước tính một bước, còn hơn ngồi im một chỗ, có lẽ còn tìm được đường ra nữa”

Tiểu hòa thượng gật đầu, lập tức nắm chặt cánh tay hắn ta, hai người dắt nhau đi thẳng về phía trước, dọc đường hai người không ai nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn về phía trước, hi vọng sẽ có một ngôi nhà cách đó không xa, không, thậm chí một dòng sông nhỏ hay một ngọn núi cũng được, ít nhất bọn họ có thể ngửi thấy một chút hương vị thế gian.

Cũng may trên đường đi, đom đóm luôn ở bên cạnh, đám côn trùng này giúp bọn họ soi sáng con đường phía trước, không đến mức làm cho hai người vật lộn trong lo lắng.

Cứ đi như vậy khoảng một lúc, hòa thượng trẻ đột nhiên dừng bước.

“Sư đệ” Giọng hắn ta đột nhiên trở nên hưng phấn, tâm trạng cũng trở nên kích động, hắn ta chỉ về phía trước, nói to: “Đệ nhìn phía trước kìa, kia… kia là ánh lửa à?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)