Tân An Quỷ Sự

Chương 550: Cánh chuồn

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi phát tiết xong, tiểu hòa thượng trừng to đôi mắt đỏ bừng, chậm rãi chuyển tầm mắt đến trên người Trương Cẩn Mai đang run rẩy bên cạnhNhìn chằm chằm nàng ta một hồi lâu, cậu ta như thể đột nhiên phục hồi tinh thần, ngơ ngác nhìn nhìn hòa thượng trẻ, hỏi, “Sư huynh, chúng ta… chúng ta phải… phải làm thế nào bây giờ?”

Dù sao thì hòa thượng trẻ cũng to gan hơn, hắn ta cười lạnh, cũng liếc mắt nhìn Trương Cẩn Mai một cái, ánh mắt đầy dâm tà, “Sư đệ, chúng ta nhanh chóng xử lý lão lừa trọc này đã, đừng để tiểu nương tử chờ lâu”

Vừa dứt lời, hắn ta cúi xuống nhéo má Trương Cẩn Mai, sau đó thuận tay nhặt cái xẻng bị tiểu hòa thường ném xuống, bắt đầu đào đất cạnh vườn rau.

Thấy thế, tiểu hòa thượng cũng lê đôi chân đang run rẩy không ngừng đến bên cạnh hắn ta, cầm lấy một chiếc xẻng khác đến giúp hòa thượng trẻ đào hố.

Thi thể máu thịt lẫn lộn của lão hòa thượng chỉ cách Trương Cẩn Mai chừng một thước, máu tanh hôi trên đầu lão ta cứ chảy ra, men theo mặt đất gập ghềnh chảy về phía nàng ta. Trương Cẩn Mai vừa ghê tởm vừa sợ hãi, thân thể liều mạng vặn vẹo, hy vọng dòng máu kia không dính vào mình.

Bỗng nhiên, lực chú ý của nàng ta bị một tiếng vang dị thường hấp dẫn, tuy biết hai gã hòa thượng kia đang đào đất nhưng âm thanh khi xẻng va chạm với đất phát ra cực kỳ quỷ dị. Dường như không phải xẻng đang xúc đất bùn, mà là đập vào một cái vỏ rỗng.

Âm thanh đó rất vang khiến Trương Cẩn Mai đột nhiên cảm thấy căng thẳng.

“Đào xong rồi”

Hòa thượng trẻ nói, trong giọng nói lộ ra sự vui sướng như trút được gánh nặng. Hắn ta ném cái xẻng xuống đất, khom lưng nhìn cái hố rồi cười lạnh, nói với tiểu hòa thượng, “Lúc trước lão lừa trọc dùng không ít bạc tự mua cỗ quan tài lớn cho bản thân, nhưng hẳn là lão ta không nghĩ tới sẽ bị chôn cùng những người này. Mà thôi chẳng sao, chôn lão ta ở đây cũng coi như làm điều tốt, giúp lão ta làm một con quỷ phong lưu, xuống địa phủ sung sướng với các nàng ấy”

Dứt lời, hắn ta và tiểu hòa thượng hợp lực khiêng thi thể lão hòa thượng đến bên cạnh cái hố to vừa đào rồi ném xác lão ta xuống đó.

Tuy Trương Cẩn Mai không nhìn thấy thứ bên dưới hố nhưng chỉ ngửi mùi hôi thối bốc ra từ hố, xen lẫn trong không khí lạnh thấu xương, Trương Cẩn Mai cũng đoán được trong hố kia chôn cái gì.

Nàng ta không biết mình nên thấy may mắn hay là bi thương, bởi vì nếu lão hòa thượng kia không chết thì người hiện tại bị ném vào hố chính là nàng ta. Nàng ta sẽ giống những nữ nhân ngẫu nhiên đi ngang qua đây, bị ba tên dâm tặc này làm nhục rồi bị giết chết, bị vùi dưới đất trồng rau, cứ thế thối rữa trong bóng đêm, vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời.

Nhưng mà bây giờ, mọi chức năng trên cơ thể nàng ta tựa hồ đều đã bị gió tuyết làm cho đông cứng, thậm chí ngay cả khóc cũng không làm được. Nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hai bóng người một cao một thấp đang không ngừng dùng xẻng xúc bùn đất lấp hố.

“Vù…”

Lại một trận gió to thổi qua cuốn theo những bông tuyết. Cơn gió này to đến đáng sợ, Trương Cẩn Mai nằm trên mặt đất còn bị nó thổi đến lắc lư vài cái, càng đừng nói tới hai tên hòa thượng kia.

Bọn họ đồng thời bị thổi cho lùi vài bước, phải dùng xẻng cắm xuống đất mới miễn cưỡng ổn định thân mình. Tiểu hòa thượng chợt ngẩng đầu nhìn về phía tường đá cũ nát phía trước.

“Sư huynh” Một lát sau, tiểu hòa thượng do dự nói, “Vừa rồi… huynh có nhìn thấy bóng đen ở trên tường đá không?”

Hòa thượng trẻ ngạc nhiên “Hả” một tiếng, sau đó chẳng để tâm mà đáp, “Có lẽ là một con cú đêm, bị gió thổi thì hoảng sợ bay đi thôi”

“Không giống lắm” Tiểu hòa thượng đưa tay lên sờ cái đầu bóng loáng, “Đệ thấy nó giống một đôi cánh chuồn, loại cánh chuồn trên mũ quan ấy”

“Cánh chuồn? Ý của đệ là huyện lệnh đại nhân rảnh rỗi không việc làm, trèo tường nhìn trộm chúng ta trong ngày tuyết rơi dày này sao?” Hòa thượng trẻ khinh thường mà hừ một tiếng, “Sư đệ, dù sao thì đệ cũng từng tự tay giết chết mấy người rồi, vì sao lá gan còn nhỏ như vậy? Đầu tường này lấy đâu ra cái mũ cánh chuồn, có lẽ là một con chim dừng chân nghỉ ngơi khiến đệ nhìn lầm thôi”

Tiểu hòa thượng bị hắn ta nói thì ngượng ngùng, sau đó không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu dùng gậy gỗ gạt đất lấp hố.

Vừa gạt được mấy gậy, cậu ta chợt nhớ ra cái gì, dừng lại rồi nói với hòa thượng trẻ, “Sư huynh, không ổn rồi. Vừa nãy sốt ruột nên đệ quên mất không tháo chìa khóa trên eo lão lừa trọc kia rồi. Nếu không có đống chìa khóa đấy thì không mở được cửa miếu đâu”

Hòa thượng trẻ nghe vậy thì nóng nảy giậm chân, “Vậy nhanh nhảy xuống lấy chùm chìa khóa kia lên đi”

Tiểu hòa thượng khẽ nuốt một ngụm nước miếng, “Đệ… đệ đi hả?”

Hòa thượng trẻ giả vờ không hiểu ý của cậu ta, càng thêm thúc giục, “Mau đi đi, gà sắp gáy rồi, vạn nhất bị người khác phát hiện thì không tốt”

Tiểu hòa thượng bất đắc dĩ, đành phải ném gậy gỗ trong tay rồi trượt theo mép hố mà xuống. Lúc giẫm lên đống thi cốt so le không đều phía dưới, cậu ta thấy ghê tởm run lên, một cơn buồn nôn mãnh liệt dâng lên cổ họng.

Cậu ta cong lưng, nôn hết đồ ăn trong bụng ra thì mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đi qua đủ loại thi cốt chồng chất lên nhau rồi dần đi về phía xác lão hòa thượng.

Mặt lão hòa thượng tuy chỉ còn một nửa, nhưng một con mắt còn sót lại kia vẫn chưa nhắm, tròng mắt hơi lồi ra, bên trong như thể còn mang theo tức giận, hung tợn trừng mắt nhìn tiểu hòa thượng.

Tiểu hòa thượng bị lão ta nhìn chằm chằm thì chân mềm nhũn. Cậu ta run rẩy ngồi xổm xuống, nghiêng đầu qua một bên, vươn tay lần mò bên hông lão hòa thượng nhưng mãi không tìm được chùm chìa khóa kia.

“Sư đệ, đừng chần chừ nữa, chúng ta không có nhiều thời gian đâu”

Giọng nói của hòa thượng trẻ xen lẫn trong tiếng gió lạnh rít gào truyền vào tai tiểu hòa thượng. Cậu ta thầm gật đầu, cổ vũ bản thân rồi cố gắng quay đầu lại để tìm kiếm. Cậu ta nhấc tăng bào của lão hòa thượng lên mới thấy chùm chìa khóa, nhanh chóng vươn tay giật lấy.

Tiểu hòa thượng thở phào vì lấy được chìa khóa, đang định đứng dậy quay về thì chợt cảm thấy cổ tay lạnh lẽo, có thứ gì đó cứng ngắc lạnh băng đang nắm chặt cổ tay cậu ta.

Cậu ta hoảng sợ cúi đầu, thấy một cánh tay của lão hòa thượng đang dựng thẳng tắp, năm ngón tay khô khốc túm chặt cổ tay cậu ta, móng tay đang cắm sâu vào da thịt.

Tiểu hòa thượng sợ hãi hét lên, vung tay muốn thoát khỏi bàn tay kia. Cậu ta không rõ, một kẻ đã bị đánh đến đầu vỡ vụn rồi sao còn có thể nắm tay mình chặt đến nỗi mình không thoát ra được chứ?

“Oan hồn đòi mạng”

Cậu ta chợt nhớ tới bốn chữ này, không sai, nhất định là oan hồn đòi mạng, sư phụ… tới tìm mình…

Nghĩ đến đây, sức lực cả người cậu ta như bị rút đi, đôi chân tê rần, ngã ngồi bên thi thể lão hòa thượng, ngoại trừ sợ hãi khóc thét, phát ra những âm thanh vô nghĩa thì không thể làm gì khác.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)