Ngày hôm sau, Tưởng Tích Tích lại đến thư phòng của Trình Đức Hiên một lần nữa. Nàng ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng yên bất động và nhìn bóng dáng già nua trước mặt“Vị cô nương kia đã nói gì?”
“Nàng ấy… Ơ… đồng ý”
Trình Đức Hiên quay đầu lại, khóe miệng hơi nhếch lên và hỏi: “Nàng ta đồng ý cũng không có gì lạ, nhưng nàng ta cam tâm chỉ làm tiểu thiếp thôi sao?”
Tưởng Tích Tích khẽ liếm đôi môi khô khốc: “Yến cô nương là người phóng khoáng và dễ chịu, nói rằng chính thất hay là tiểu thiếp đều không quan trọng. Nàng ấy chỉ cần có thể gả vào Trình gia là được”
Trình Đức Hiên lắc đầu và cười: “Thật sự là một người thông minh. Vậy thì tốt rồi. Mấy ngày này ta sẽ nhanh chóng chọn ra ngày tốt và chuẩn bị một chút để Mục Du sớm cưới Yến cô nương vào nhà”
“Lão gia…” Tưởng Tích Tích ấp a ấp úng.
“Còn chuyện gì nữa? Nàng ta còn nói yêu cầu gì nữa sao? Nàng ta muốn thêm sính lễ hay là yêu cầu gì khác?”
“Không phải, không phải Yến cô nương. Mà là… đại nhân”
Trình Đức Hiên ngẩn ra: “Mục Du?”
Tưởng Tích Tích cắn môi và gật đầu: “Sau khi Yến cô nương đồng ý, ta đã lập tức báo tin cho đại nhân. Ta cứ tưởng rằng đại nhân sẽ rất vui mừng, nhưng không ngờ rằng… đại nhân lại một mực từ chối”
“Mục Du không đồng ý sao?”
***
Tưởng Tích Tích ra ngoài cửa và nhìn chằm chằm vào mặt trăng vừa tròn vừa sáng tỏ trên đỉnh đầu một lúc lâu, sau đó thở dài một hơi và bước xuống bậc thang.
Những chuyện đã xảy ra ban ngày cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến Tưởng Tích Tích không thể hiểu rõ tại sao hai người kia lại có phản ứng hoàn toàn khác nhau đối với hôn sự như vậy, hơn nữa phản ứng của mỗi người đều nằm ngoài dự đoán của nàng ta.
Khi nghe câu hỏi thăm dò của nàng ta, Yến Nương không cần suy nghĩ mà đã lập tức đồng ý. Dáng vẻ đó không khác gì lúc nàng đồng ý giúp người khác thêu khăn.
Tuy nhiên, khi Tưởng Tích Tích bừng bừng phấn khởi báo tin này với Trình Mục Du thì hắn lại nghiêm mặt từ chối, thậm chí còn hơi tức giận và khiển trách nàng ta, yêu cầu Tưởng Tích Tích không được xen vào việc của người khác kẻo gây ra cục diện khó xử.
Nhưng sự tình không nên tiến triển như thế, đúng không?
Trong hai người bọn họ có một người hữu tình và một người vô tình. Điều này không sai. Nhưng mà bây giờ, người có tình ý lại không đồng ý hôn sự, còn người vô tình thì lại sẵn sàng đồng ý. Chuyện này giống hệt một trò đùa và mù mịt như lọt vào trong sương mù, khiến một người có đầu óc đơn giản như Tưởng Tích Tích hoàn toàn hồ đồ và rối rắm.
Đột nhiên, một cơn gió đêm thổi qua làm Tưởng Tích Tích rùng mình vì lạnh lẽo, đồng thời cũng kéo nàng ta ra khỏi dòng suy nghĩ và trầm ngâm.
Tưởng Tích Tích lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa xoa xoa hai tay vừa rời khỏi ngoại viện.
“Vù vù!”
Một trận cuồng phong lại cuồn cuộn nổi lên, cuốn bay những chiếc lá khô héo và vàng úa trên mặt đất rồi lại ném chúng xuống đất.
Trong khung cảnh hỗn loạn này, Tưởng Tích Tích đột nhiên nhìn thấy một điểm sáng màu đỏ đang lơ lửng giữa không trung cách đó không xa, kích thước bằng đầu ngón tay và có màu đỏ thẫm tựa như máu. Lúc đầu nàng ta còn nghĩ rằng đó là đôi mắt của một con cú đêm, nhưng sau khi nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu thì Tưởng Tích Tích lại phát hiện ra đốm đỏ kia ngày càng lớn hơn, dường như nó đang trôi về nơi nàng ta đang đứng.
Tưởng Tích Tích nhìn chằm chằm vào thứ màu đỏ kia như thể bị ma ám. Cho đến khi nó chỉ còn cách nàng ta không đầy ba thước, Tưởng Tích Tích mới nhận ra đó chẳng phải là đôi mắt của loài động vật nào cả mà là ngọn lửa trong một chiếc đèn lồng. Một chiếc đèn lồng nhợt nhạt đã phai màu và sờn bạc.
Nàng ta đã từng nhìn thấy chiếc đèn lồng này trước đây. Nó được phu nhân cất giữ trong tủ một cách cẩn thận và coi nó như bảo vật quý giá nhất trên đời.
Nhưng bây giờ, phía sau chiếc đèn lồng chỉ có màn đêm đen kịt chứ không hề có một bóng người nào. Chỉ có nó đang lơ lửng giữa không gian vắng vẻ đầy lá khô tung bay tán loạn và không ngừng lắc lư giữa cơn gió to thổi mạnh. Ngay cả ngọn lửa bên trong cũng lay động khiến ánh đỏ bên trong càng lúc càng bùng lên.
Vài giọt mồ hôi lạnh lẽo chảy từ trên thái dương Tưởng Tích Tích xuống dưới. Môi nàng ta mấp máy mấy lần, cuối cùng nặn ra hai chữ từ trong cổ họng khô khốc: “Phu nhân…”
Không bao lâu sau khi sinh hạ Tấn Nhi, phu nhân đã bị bệnh mà chết. Vậy người vô hình đang đứng phía sau chiếc đèn lồng kia là ai? Chẳng lẽ thật sự là linh hồn của phu nhân sao? Nàng ta tới tìm mình làm gì? Lẽ nào là vì mình đã tác hợp hôn sự cho đại nhân và Yến Nương nên nàng ta không vui?
Nghĩ đến đây, trái tim Tưởng Tích Tích liền đập loạn xạ, nhưng nàng ta lại nói ra những câu mà chính mình cũng không thể nghe rõ: “Phu nhân! Đại nhân đã sống một mình nhiều năm rồi, cuộc sống có rất nhiều thứ bất tiện. Tấn Nhi cũng cần có một người có thể chăm sóc thằng bé. Vì vậy lão gia mới muốn đại nhân cưới người mới vào cửa. Phu nhân chớ oán trách…”
Nói đến đây, Tưởng Tích Tích đột nhiên dừng lại vì một bàn tay chợt thò ra từ trong bóng tối một cách chậm rãi. Đó là một bàn tay trắng bệch và mềm mại.
Những ngón tay mảnh khảnh ấy xuyên qua màn đêm và chạm đến ngực Tưởng Tích Tích, sau đó dừng lại. Không lâu sau, năm ngón tay đột nhiên mở rộng ra, đầu ngón tay cũng co quắp lại như thể đang chịu đựng một nỗi đau đớn vô cùng khủng khiếp. Sau đó, bàn tay kia đột nhiên cứng đờ và trên đầu ngón tay xuất hiện một vết bầm tím mơ hồ.
Nó rũ xuống thấp, trông giống như một thi thể mềm nhũn và lẳng lặng lùi lại phía sau, cuối cùng biến mất trong bóng đêm một lần nữa.
Ngọn đèn lồng vẫn đang bay phấp phới trong gió, ngọn lửa bên trong càng lúc càng bùng cháy. “Ầm”một tiếng, ngọn lửa chợt phá bỏ xiềng xích và hóa thành một khuôn mặt tươi cười đầy quỷ dị giữa không trung. Một làn khói đen khủng khiếp bốc lên, vô số tro giấy bay xuống từ giữa không trung và chất thành đống trên mặt đất, tạo thành một lớp tro tàn thật dày.
Cùng lúc đó, cánh cửa phía sau nàng ta đột nhiên bị đẩy mạnh. Trình Đức Hiên đi ra và cau mày hỏi Tưởng Tích Tích: “Đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi ngươi đã nói chuyện với ai vậy?”
Tưởng Tích Tích quay đầu lại và nói năng một cách lộn xộn: “Lão gia! Ta gặp… Hình như ta đã gặp mẹ của Tấn Nhi”
Trình Đức Hiên đứng trước cửa suốt hồi lâu mà không nói lời nào. Cuối cùng, ông ta chậm rãi bước xuống bậc thang, mỗi bước đi của ông ta đều vô cùng nặng nề như thể Trình Đức Hiên đang dùng hết tất cả sức lực còn sót lại.
Cuối cùng, ông ta đi đến trước mặt Tưởng Tích Tích và gằn giọng hỏi từng chữ: “Ngươi nói gì? Ngươi vừa thấy mẹ của Tấn Nhi sao?”
Tưởng Tích Tích liều mạng gật đầu: “Mặc dù phu nhân không xuất hiện nhưng ta có thể nhận ra bàn tay của nàng ấy. Nàng ấy cầm một chiếc đèn lồng. Đây, phu nhân đứng ở chỗ này”
Vừa nói, Tưởng Tích Tích vừa chỉ tay về phía trước. Nhưng lúc này, nàng ta mới phát hiện ra lớp tro giấy dày đặc vừa rơi xuống mặt đất đã biến mất. Bây giờ, nơi đó chỉ còn lại vài chiếc lá khô trơ trọi và xào xạc theo gió.
“Con bé nói gì với ngươi?” Giọng nói của Trình Đức Hiên cứng ngắc như thể đang bị đóng băng.
“Phu nhân không nói một câu nào cả, nhưng ngón tay nàng ấy lại cong thành móc câu giống như đang bị tra tấn đến mức không thể chịu nổi”
Thân hình Trình Đức Hiên khẽ lay động, ánh mắt xuyên qua bóng tối và dừng lại ở một góc không xác định. Một lúc sau, ông ta chậm rãi quay người lại, vừa chắp tay sau lưng vừa bước lên bậc thềm. Khi đang định bước vào phòng, ông ta đột nhiên quay lại dặn dò Tưởng Tích Tích: “Ngươi đừng kể chuyện tối nay cho Mục Du biết. Tránh việc nếu nó biết chuyện thì tâm trạng sẽ khó chịu và càng không muốn cưới vợ vào cửa nữa”
Tưởng Tích Tích đáp “vâng” và nhìn Trình Đức Hiên bước vào phòng.
Nàng ta phát hiện ra tấm lưng của ông ta đã còng hơn mấy ngày trước, như thể Trình Đức Hiên đang chịu đựng một áp lực nào đó rất khó chia sẻ với người khác.