Tân An Quỷ Sự

Chương 546: Quyết định nơi lập lăng mộ

Chương Trước Chương Tiếp

Trên đường từ Lạc Dương trở về kinh thành, khi đi tới Củng huyện, Triệu Lãng đặc biệt tới trước lăng mộ của cha mình –Vĩnh An lăng – để tiến hành lễ tếĐứng trên vọng lâu của bức tường linh thiêng ở nghĩa trang, hắn nhìn về phía bầu trời xanh lam và sâu thẳm cùng với ánh tà dương sắp lặn ở phương xa. Sau khi hoài niệm và cảm thán một hồi lâu, hắn rút một mũi tên lông vũ đã được chạm trổ rồi giương cung bắn về vùng đất xa xa.

Nhìn mũi tên lặng lẽ rơi xuống ở phía xa, Triệu Lãng thở dài một hơi rồi nói với Triệu Trạch Bình đang đứng bên cạnh: “Nhân sinh ngắn ngủi như thời gian lướt qua, cuối cùng phải có một nơi để quay về. Hôm nay mũi tên rơi xuống chỗ nào thì trăm năm sau, ta sẽ yên nghỉ ở đó”

Triệu Trạch Bình kinh ngạc hỏi lại: “Thánh thượng còn đang khỏe mạnh, tại sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?”

Triệu Lãng nở nụ cười ảm đạm rồi nói: “Thừa tướng chớ quá đa nghi. Chỉ là ta thuận miệng nói thế mà thôi”

Nói xong, hắn lấy ra một món đồ chơi có dạng con ngựa đá, lẳng lặng nhìn nó chăm chú hồi lâu rồi giao cho thị vệ hộ tống mình và ra lệnh cho bọn họ chôn nó ở nơi mũi tên rơi xuống để đánh dấu.

“Vĩnh Xương lăng! Thừa tướng, nếu đặt tên cho nơi này là Vĩnh Xương lăng, Thừa tướng cảm thấy thế nào?” Triệu Lãng nhìn về vùng đất hoang vu và nhẹ giọng hỏi.

Triệu Trạch Bình thở dài và nói: “Thật ra Thánh thượng suy xét quyết định nơi lập lăng mộ từ sớm cũng không phải là không được, hơn nữa nơi đây còn có núi có sông, là một vùng đất vô cùng đắc địa, núi rừng trùng điệp, sắc xanh che rợp trời. Đây quả thật là một vùng đất trù phú và có phong thủy tuyệt vời. Chỉ mong là đến lúc đó, Thánh thượng đừng quên mất lão phu và ban cho lão phu một lăng mộ nho nhỏ bên cạnh để bảo vệ Thánh thượng, còn có thể ngày đêm đắm mình trong hoàng ân của thiên gia…”

Triệu Lãng biết ông ta cố ý pha trò cho mình vui vẻ cho nên cũng không muốn gạt bỏ ý tốt của ông ta. Hắn bật cười sảng khoái và dắt tay Triệu Trạch Bình bước xuống vọng lâu.

***

“Vĩnh Xương lăng này vốn là do đích thân tiên đế tự đặt tên. Ta nghĩ ngài ấy hy vọng rằng cơ nghiệp của Đại Tống sẽ vĩnh viễn trường tồn và hưng thịnh qua nhiều thế hệ” Vẻ mặt Thẩm Thanh hơi ảm đạm. Sau khi ngẫm nghĩ lại, hắn nhướng mày và hỏi: “Ân sư! Vậy chuyện về ‘kim quỹ chi minh’ có thật không?”

Triệu Trạch Bình cúi đầu cười khẽ, nhưng trong tiếng cười đó lại mang theo một sự ớn lạnh mơ hồ: “Tiên thái hậu của chúng ta vẫn luôn sủng ái đương kim thánh thượng cho nên khi tiên đế vội vàng trở về hầu hạ dưỡng bệnh, Tiên thái hậu cũng đã triệu kiến Tấn vương và khuyên bảo rằng: Việc thừa kế ngôi vị hoàng đế tương lai quá trắc trở nên bà ấy đã thuyết phục tiên đế là sau khi người qua đời, hãy truyền lại ngôi vị cho Tấn vương. Di thư này được cất giữ trong tủ vàng cho nên nó được gọi là ‘kim quỹ chi minh*’. Lão phu chính là nhân chứng của việc này, sao có thể là giả được?”

(*) “Kim quỹ” nghĩa là tủ bằng vàng. “Minh” nghĩa là lời thề.

Thẩm Thanh cảm thấy khó hiểu: “Tiên đế không phản đối sao?”

Triệu Trạch Bình nở nụ cười bi thương và đáp: “Tuy Tiên đế là một người con hiếu thảo nhưng lại không phải là kiểu hiếu thuận ngu muội. Việc lập người thừa kế ngôi vị có liên quan đến cuộc sống của dân chúng và quốc sự, đương nhiên người sẽ không mù quáng nghe theo lời khuyên của Tiên thái hậu. Ta nghĩ sở dĩ Tiên đế đồng ý là vì người là một người mang chí lớn và đại nghĩa trong lòng. Đối với việc truyền ngôi, người coi trọng năng lực trị quốc hơn là việc kế thừa dựa vào quan hệ huyết thống. Hai đứa con trai của người vẫn còn nhỏ, lại khác biệt một trời một vực so với Tấn vương – người được đông đảo thần tử ủng hộ – cho nên người mới nghe theo kiến nghị của Đỗ thái hậu”

Thẩm Thanh lại càng thêm khó hiểu: “Nhưng Tiên đế đang ở thời kỳ hưng thịnh và còn rất nhiều thời gian để bồi dưỡng hai vị hoàng tử kia, nếu lúc đó nói rằng căn cơ của bọn họ không vững chắc thì cũng quá sớm rồi”

Triệu Trạch Bình nhìn về phía trước: “Thẩm Thanh, ngươi có tin vào linh cảm không?”

“Linh cảm?”

Triệu Trạch Bình gật đầu thật sâu: “Ta nghĩ khi Tiên đế hạ quyết tâm rời khỏi Giáp Mã Doanh thì người đã sớm có linh cảm rằng tuổi thọ của mình đã sắp tận. Cho nên người mới lựa chọn nơi lập lăng tẩm từ sớm và cũng nghe theo sự sắp xếp của Đỗ thái hậu, lựa chọn Tấn vương là người kế vị của mình”

“Thật sự có loại… linh cảm này sao?”

Trong đôi mắt phức tạp của Triệu Trạch Bình lóe lên một tia sáng nhàn nhạt: “Lúc đầu ta cũng không tin, nhưng hiện giờ trong lòng lại nghĩ khác”

Vừa nghe ông ta nói vậy, Thẩm Thanh lo lắng hỏi: “Ân sư! Ngài… ngài nói vậy là có ý gì?”

Triệu Trạch Bình nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi và ngây ngốc của Thẩm Thanh thì đột nhiên vươn tay gõ mạnh vào đỉnh đầu hắn: “Ý gì là sao? Lão phu đã hơn bảy mươi tuổi và cũng đã bước một nửa chân vào quan tài rồi, lẽ nào ta không thể lo lắng cho chuyện hậu sự của chính mình từ sớm sao?”

Nói xong, Triệu Trạch Bình vừa lắc đầu vừa đi về phía chiếc kiệu cách đó không xa, nhưng ông ta đã leo lên mấy lần mà vẫn không được nên lập tức quay đầu về phía Thẩm Thanh và quát lớn: “Ngây người ra đó làm gì? Còn không mau tới đây giúp đỡ ta? Chao ôi! Cái tên ngốc nghếch không biết quan sát này!”

***

Tưởng Tích Tích ngồi đối diện với Trình Đức Hiên một cách thận trọng. Nàng ta chậm rãi nhấc tách trà trước mặt lên và nhấp một ngụm trà. Trà vẫn còn bốc khói nóng hổi tới mức bỏng lưỡi, vì thế nàng ta nhíu mày nhe răng và vội vàng đặt tách trà xuống một lần nữa.

Nhưng mà hình như Trình Đức Hiên không chú ý tới sự thất lễ của nàng ta. Giờ phút này, ông ta đang chắp tay trước mặt, ánh mắt vẫn dán chặt vào mặt bàn và hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Qua một lúc, cuối cùng ông ta cũng ngẩng đầu lên và nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt lại lướt qua Tưởng Tích Tích và nhìn về một nơi khác.

“Rốt cuộc vị Yến cô nương kia là người như thế nào?”

Câu hỏi đột ngột khiến Tưởng Tích Tích giật mình và không kịp trở tay. Nàng ta há hốc miệng và mấp máy một hồi lâu mới nuốt một ngụm nước bọt, thành thật trả lời: “Yến cô nương là người có tư chất thông minh, lại có tấm lòng nghĩa hiệp. Nàng ấy là nữ tử tuyệt vời nhất trên thế gian này”

“Hình như huynh trưởng của ngươi và Tấn Nhi vô cùng thân mật với nàng ta” Trình Đức Hiên bình thản nói một câu.

“Hình như Tấn Nhi rất hòa hợp với Yến cô nương, mà thằng bé cũng rất thích nàng ấy. Dù không có việc gì thì nó cũng đều quấn quýt bên cạnh Yến cô nương. Không dám lừa gạt lão gia, lần đầu tiên ta nhìn thấy thằng bé và Yến cô nương thân thiết với nhau thì trong lòng cũng cảm thấy rất trống trải, còn hơi ghen tị nữa đấy. Thằng bé là đứa trẻ mà ta đã chứng kiến quá trình từ nhỏ tới lớn của nó, thế mà nó lại thân thiết với một người chỉ mới gặp qua mấy lần như vậy…”

Nói huyên thuyên suốt một hồi lâu, nàng ta đột nhiên dừng lại và nhìn Trình Đức Hiên chằm chằm bằng ánh mắt sáng ngời và to tròn: “Lão gia, ngài… ngài vừa hỏi ta về chuyện đại nhân vô cùng thân mật với Yến cô nương, đúng chứ?”

Trình Đức Hiên đáp lại bằng một tiếng “ừm”: “Tích Tích, ngươi có hiểu từ ‘thân mật’ của ta có nghĩa gì không?”

Tưởng Tích Tích đột nhiên đứng bật dậy vì quá mức kích động, thậm chí nàng ta còn làm đổ tách trà nóng khiến nước trà đổ xuống đầy váy của mình. Nhưng Tưởng Tích Tích lại không để ý tới điều này mà chỉ kích động nói: “Lão gia! Đại nhân thật sự có tình ý với Yến cô nương đấy. Tuy đại nhân không nói ra nhưng ta có thể thấy được điều đó hết sức rõ ràng. Kiểu người như đại nhân rất khó sinh lòng ái mộ và động lòng với một nữ tử. Lão gia! Ngài nhất định phải tác hợp cho đại nhân để thành toàn mối nhân duyên này!”

“Ta biết Mục Du có tình ý với cô nương kia, nhưng còn nàng ta thì sao? Trong lòng nàng ta đang nghĩ gì?”

Trình Đức Hiên chậm rãi hỏi vặn khiến đầu óc Tưởng Tích Tích hoàn toàn ngẩn ngơ và mù mịt. Nàng ta chợt nhớ đến những gì Yến Nương đã nói với mình ở thôn Kinh Môn. Yến Nương nói rằng nàng chưa bao giờ thích ai, thậm chí nàng còn không hiểu rõ “thích” có nghĩa là gì. Quả thật dáng vẻ của Yến Nương khi nói những câu đó còn ngây thơ hơn cả một đứa trẻ đang được quấn tã.

Một người như vậy sẽ thích đại nhân sao?

Thấy Tưởng Tích Tích đột nhiên sững người, Trình Đức Hiên lập tức khẽ cau mày: “Tích Tích, ngay cả ngươi cũng không hiểu rõ tình cảm của cô nương kia đối với Mục Du sao?”

Tưởng Tích Tích giật mình và buột miệng hỏi một câu: “Lão gia! Hay là ta đi hỏi thăm ý tứ của Yến cô nương nhé?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)