Tân An Quỷ Sự

Chương 545: Xảy ra biến cố

Chương Trước Chương Tiếp

Triệu Khang can ngăn không thành công bèn từ Lạc Dương trở lại Biện Lương. Kể từ đó, không có đại thần nào nào nhắc đến chuyện về kinh, dường như chuyện dời đô đến Lạc Dương là một kết cục đã được định trướcVào một buổi chiều mùa thu đầy nắng, Lâm Kính Ẩn hào hứng cầm một cuộn tranh đi vào Giáp Mã doanh, Triệu Lãng thấy đôi mắt sáng ngời và vẻ vui mừng không thể kìm nén được của hắn ta bèn đặt cuốn sách trên tay xuống, đứng lên và cười hỏi: “Hôm nay tâm trạng của hiền đệ rất tốt, có chuyện gì vui à?”

Lâm Kính Ẩn nhanh chóng đi vài bước đến trước mặt hắn, mở cuộn tranh trong tay ra: “Huynh trưởng, mau xem ta tìm được gì này?”

Triệu Lãng cúi đầu, nhìn thấy trên cuộn tranh là một cung điện nguy nga lộng lẫy, chính điện có mái vòm, có tầng trên, tầng giữa và tầng dưới. Tầng dưới cùng hình lập phương, mỗi mặt mang một màu tượng trưng cho bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Tầng giữa Thông Thiên cung làm thành mười hai mặt mô phỏng mười hai canh giờ trong ngày. Tầng trên cùng hình tròn, xung quanh điêu khắc Cửu Long. Ở giữa có một cây cột khổng lồ bằng gỗ, chu vi khoảng năm mươi thước, xuyên suốt từ trên xuống dưới.

“Đây là… Vạn Tượng Thần Cung?” Triệu Lãng do dự nói ra bốn chữ, thấy Lâm Kính Ẩn cười một cách bí ẩn, hắn tiếp tục hỏi: “Hoàng cung do Vũ hậu xây dựng đã bị thiêu rụi trong một trận hỏa hoạn vào đêm Bính Thân tháng Giêng Chứng Thánh năm thứ nhất, từ đó về sau chỉ được lưu truyền trong tài liệu lịch sử. Kính Ẩn, đệ lấy bản thiết kế của nó ở đâu vậy?”

Lâm Kính Ẩn hắng giọng thật to, vẻ mặt tràn đầy hả hê: “Mặc dù Vạn Tượng Thần Cung bị trai lơ Tiết Hoài Nghĩa của Vũ hậu đốt thành tro, nhưng một thợ thủ công xây cung điện đã giữ lại bản thiết kế này. Ta hỏi thăm rất nhiều nơi, cuối cùng cũng tìm được con cháu đời sau của người đó, và mua lại bản thiết kế này”

Triệu Lãng nghĩ trong lòng rằng chuyện này đã trôi qua ba bốn trăm năm, không dễ gì tìm ra con cháu đời sau của người thợ thủ công đó. Nhưng sau khi nghĩ lại, một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên khuôn mặt hắn: Nếu Kính Ẩn đã dồn hết tâm sức vào việc tìm một thứ gì đó thì dù lên trời hay xuống biển, hắn ta cũng sẽ tìm được, ngay cả Thánh điện triều Đường, hay Vạn Tượng Thần Cung cũng không thành vấn đề với hắn ta.

“Sư huynh, Vạn Tượng Thần Cung còn được gọi là Minh Đường Thiên Tử, có đạo sĩ nói: Thiên Tử xây Minh Đường, có thể kết nối thần linh, cảm nhận trời đất, giữa bốn mùa, dạy dỗ khai sáng, kính đức, kính đạo, thể hiện tài năng, được ca ngợi. Huynh trưởng, chúng ta xây Minh Đường ở thành Lạc Dương làm cung thành của Đại Tống được không?”

Triệu Lãng nhận lấy bản thiết kế trong tay hắn ta, trên mặt ẩn chứa nụ cười: “Hiền đệ giỏi nhất là phong thủy ngũ hành, ta rất yên tâm giao việc xây cung điện cho đệ, cứ làm theo ý của đệ, chúng ta sẽ xây một tòa Minh Đường Thiên Tử ở thành Lạc Dương”

Hai người đang vui vẻ thảo luận chuyện xây cung thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ ở phía sau, khi cả hai quay đầu lại thì nhìn thấy Triệu Trạch Bình đang đứng ngoài cửa với vẻ mặt tràn đầy do dự và khổ sở.

“Thừa tướng đại nhân, ngài sao vậy? Chẳng lẽ ngài lại thua đấu dế à? Ta đã nói rồi, ngài đừng cậy mình có kinh nghiệm thì chắc chắn sẽ thắng được lũ nhóc trong doanh. Mấy đứa chúng giỏi lắm, không phải chân cứng tay già, nằm sấp một chút là sẽ mệt đến mức không thể đứng thẳng lên được như ngài đâu”

Lâm Kính Ẩn bước tới trêu chọc Triệu Trạch Bình, vuốt bộ râu dựng đứng của ông ta, cố gắng giúp ông già nguôi ngoai nỗi ấm ức trong lòng.

Nhưng Triệu Trạch Bình lại đẩy tay hắn ta ra với thái độ khác thường, mí mắt ông ta giật vài cái, cuối cùng ánh mắt lại nhìn về phía Triệu Lãng.

“Hoàng thượng, bên Biện Lương có tin tức”

Nghe thấy vậy, Lâm Kính Ẩn nhíu mày: “Tấn vương còn chưa thôi à, sao còn chưa từ bỏ ý định…”

“Không phải Tấn vương, là thái hậu, thái hậu đột nhiên cảm thấy không khỏe, mời Thánh thượng lập tức về kinh”

Cuối cùng Triệu Trạch Bình cũng nói ra những lời đang nghẹn trong lòng, nhưng nói ra rồi, ông ta cũng không cảm thấy nhẹ nhõm hơn là bao, trái lại trong lòng càng trở nên nặng trĩu hơn.

“Thái hậu nương nương làm sao?” Sắc mặt Triệu Lãng lập tức tối sầm xuống, ngay cả giọng nói cũng trở nên căng thẳng.

“Quan truyền lệnh cũng không nói rõ, chỉ nói thái hậu đột nhiên bệnh nặng, cho nên mới mời người về triều đình, còn nói thái hậu có chuyện muốn nói với người”

“Dối trá, chắc chắn là hắn ta cố ý bịa ra để dụ huynh trưởng về triều đình” Lâm Kính Ẩn nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Huynh trưởng, người đừng tin hắn ta…”

Triệu Lãng không trả lời, hắn đứng im tại chỗ một lúc lâu, sau đó đột nhiên đi tới cửa, nhìn ánh mặt trời mùa thu ấm áp phía trên tường viện. Lúc này, cuối cùng cây dâm bụt trong viện cũng trút bỏ lớp áo xanh, dần dần hiện lên một chút tang thương.

Triệu Lãng quay đầu lại, nhìn gương mặt đang rất bối rối của Lâm Kính Ẩn, đột nhiên mắt hắn cong lên, nở nụ cười chua chát: “Con ngựa đá đào được hôm qua cũng gần giống con ngựa ta chôn”

“Gần… gần giống?”

“Khi bé ta rất nghịch ngợm, nên đã làm gãy một chân con ngựa đó”

“Huynh trưởng”

“Kính Ẩn, cảm ơn đệ đã tìm bản thiết kế Minh Đường cho ta, tiếc là, ta không dùng được nữa”

***

“Sau đó tiên đế trở về Biện Lương à? Lâm đại nhân không ngăn cản tiên đế sao? Ngài… cũng không ngăn cản sao?” Thẩm Thanh tò mò nhìn Triệu Trạch Bình.

Triệu Trạch Bình ho khan vài tiếng, vươn tay nắm lấy cánh tay Thẩm Thanh, chậm rãi nói: “Tiên đế là người rất hiếu thuận, không có mệnh lệnh nào của thái hậu là người không nghe. Khi biết thái hậu bị bệnh nặng, đương nhiên người sẽ vội vã trở về bất kể đó có phải là thật hay không. Thái hậu chính là điểm yếu của người, Tấn Vương biết rõ điều này, ta cũng biết và đương nhiên Kính Ẩn cũng biết. Nhưng ngày tiên đế trở về Biện Lương, Lâm Kính Ẩn lại làm một chuyện ngoài dự đoán của ta. Có lẽ ngươi cũng đã nghe qua chuyện này rồi đúng không?”

Thẩm Thanh cắn môi gật đầu: “Nghe nói, vào ngày đoàn của tiên đế trở về kinh, Khâm Thiên Giám không đi cùng, nhưng khi đi đến đầu đường Giáp Mã doanh thì nhìn thấy Khâm Thiên Giám mặc áo xanh quỳ gối đi đến, đi một bước dập đầu một cái trên con đường nhỏ gồ ghề của Giáp Mã Doanh. Khi đến trước ngựa của tiên đế, mặt và quần áo của hắn ta đã bị máu trên trán nhuộm đỏ”

Khóe mắt Triệu Trạch Bình hơi ướt, ông ta yếu ớt cười nói: “Tuy hắn biết mình không thể xoay chuyển trời đất nhưng vẫn muốn đánh cược một lần nữa, dùng máu và áp bức đổi lấy sự thay đổi của thánh thượng, nhưng cuối cùng, tiên đế vẫn rời đi, để lại một mình Lâm Kính Ẩn trong Giáp Mã Doanh, ở lại trong ký ức đẹp nhất của cuộc đời người”

“Con ngựa đá kia…” Giọng của Thẩm Thanh run rẩy: “Thật sự không phải là con ngựa mà tiên đế chơi khi còn bé à?”

Triệu Trạch Bình lắc đầu: “Đương nhiên không phải, chỉ là Lâm Kính Ẩn cố ý chôn ở trong viện cho người vui thôi, nhưng trên đường về kinh, tiên đế đã chôn nó ở một vùng non xanh nước biếc, chỗ đó chính là nơi an nghỉ sau này của người”

“Vĩnh Xương lăng” Thẩm Thanh nói một cách chậm rãi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)