Tân An Quỷ Sự

Chương 544: Kim quỹ chi minh

Chương Trước Chương Tiếp

Chiếc kéo rơi “cạch” xuống đất trước mặt bao người, lăn vài vòng rồi đứng imCổ tay Lý Ngọc San bị Yến Nương đạp một cái, không quá mạnh nhưng đủ để khiến một nữ tử không biết võ như nàng ta lập tức đánh rơi kéo, nắm chặt cổ tay và hét lên trong đau đớn.

Thấy chiếc kéo rơi xuống đất, mọi người như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng vây quanh Trình Đức Hiên xem ông ta có bị thương không. Tưởng Tích Tích giật lấy sợi dây từ tay người hầu, sải bước chạy vội đến chỗ Lý Ngọc San rồi trói tay chân nàng ta lại, cáu kỉnh quát: “Lý cô nương, cô có biết mình đang làm gì không? Xưa nay lão gia chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô, sao cô cứ nhất định phải dồn lão gia vào chỗ chết chứ?”

Yến Nương đi tới, bình tĩnh nhìn Lý Ngọc San và từ tốn nói: “Tưởng cô nương, những kẻ ác như rắn độc thường coi lòng tốt của người khác là điểm yếu nên mới ức hiếp, cuối cùng lấy mạng người đó. Vậy nên, đối với rắn độc, điều chúng ta nên làm không phải là ủ ấm cơ thể nó mà là chặt đầu nó bằng một nhát dao, để nó không còn cơ hội hại người nữa”

Khi nhắc đến từ “độc”, dường như nàng cố tình nhấn mạnh hơn và nhìn về phía Trình Đức Hiên với vẻ tàn nhẫn mà người khác khó phát hiện, nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Trình đại nhân, nàng ta không làm ngài bị thương chứ?”

Trình Đức Hiên đã bình tĩnh lại, nghe thấy Yến Nương hỏi thế, ông ta bèn khẽ đứng thẳng lên dưới sự giúp đỡ của mọi người và khom người hành lễ với nàng: “Đa tạ cô nương đã cứu giúp, nếu không tính mạng của lão phu sẽ phải giao cho con rắn độc này rồi”

Nói xong, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh như thường của Yến Nương, trong lòng từ từ dâng lên một ý nghĩ mà bản thân ông ta cũng cho là hoang đường.

***

“Trình đại nhân, đã giải quyết xong chuyện trong nhà rồi à?”

Kết thúc buổi triều, đi ra khỏi cửa cung, ông ta còn chưa kịp trèo lên xe ngựa, Triệu Trạch Bình đã được Thẩm Thanh đỡ tới, hỏi han Trình Đức Hiên về tình hình với vẻ mặt tràn đầy quan tâm.

“Nói đến chuyện này, ta phải cảm ơn Triệu đại nhân mới đúng” Trình Đức Hiên cảm ơn Triệu Trạch Bình từ tận đáy lòng, ông ta cúi đầu hành lễ thật sâu rồi nói tiếp: “Tuy đây là chuyện xấu trong nhà, nhưng ta cũng không dám giấu thừa tướng đại nhân. Đúng thật là có người yểm Yếm Thắng thuật trong Trình phủ của ta, vì vậy mấy ngày trước mới ầm ĩ không yên, cũng may có đại nhân chỉ bảo kịp thời, bây giờ đã giải được thuật kia, mọi thứ cũng đã trở lại bình thường rồi”

Triệu Trạch Bình hài lòng gật đầu lia lịa: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Yếm Thắng thuật rất tà ác, ta còn lo nhà Trình đại nhân sẽ bị nó quấy nhiễu, may mà đã giải quyết hết vấn đề, lão phu cũng yên tâm rồi” Ông ta chuyển chủ đề: “Nhưng không biết kẻ ác độc nào lại dùng thuật này với nhà Trình đại nhân vậy?”

Trình Đức Hiên thở dài, kể rõ đầu đuôi câu chuyện với Triệu Trạch Bình: “Vậy nên mới nói, lấy vợ phải lấy vợ hiền, nếu không phải lúc trước đại nhi tử của ta bị sắc đẹp hớp hồn thì sao lại xảy ra những việc như vậy được chứ? Nhưng sau sự việc này, ta hy vọng nó cũng đã rút ra được ít nhiều bài học, sau này không giẫm lên vết xe đổ nữa”

Triệu Trạch Bình gật đầu lia lịa: “Nữ nhân trên đời này chia làm ba hạng, người hạng dưới không có tài không có sắc, người hạng trung có sắc mà không có đức, người hạng trên tài sắc vẹn toàn. Nếu đôi bên đều có tình cảm với nhau, vậy thì cô nương đó chính là vợ hiền rồi. Nhưng những nữ tử như vậy lại cực kỳ hiếm, nếu ai có thể cưới được người đó vào phủ thì đúng là phúc khí tu mấy đời cũng không được”

Trình Đức Hiên ngẩn người: “Thừa tướng đại nhân, chẳng phải điều quan trọng nhất khi lấy vợ là môn đăng hộ đối à?”

Triệu Trạch Bình cười khúc khích: “Trình đại nhân, thứ cho ta nói thẳng, lão phu nghe nói trước khi Chung gia gặp chuyện không may, Chung Chí Thanh từng muốn gả nữ nhi duy nhất của mình cho nhị công tử nhà ngài. Không phải ta nhiều chuyện đâu, nhưng Chung gia xảy ra chuyện lại may mắn cho Trình đại nhân đấy. Tính tình vị Chung tiểu thư kia trời sinh tàn bạo, không biết đã tra tấn bao nhiêu nha hoàn bà tử đến mức tàn phế rồi. Nếu cô ta thật sự bước chân vào nhà ngài thì ta đoán cô ta không làm ầm ĩ vang trời cả nhà ngài thì sẽ không dừng tay. Vị thiếp thị của đại công tử nhà ngài so ra còn chẳng bằng một góc cô ta. Vậy nên, Trình đại nhân à, sau chuyện này ngài còn coi trọng gia thế nữa không?”

Nghe thấy vậy, Trình Đức Hiên im lặng suy nghĩ hồi lâu, hình ảnh người kia trong đầu ông ta mấy ngày nay lại hiện lên, còn rõ ràng sinh động hơn trước.

Ông ta cúi đầu hành lễ với Triệu Trạch Bình: “Thì ra trước giờ hạ quan vẫn không hiểu rõ, lời thừa tướng nói hôm nay có thể coi như đã đánh thức kẻ say mộng, hạ quan biết phải làm thế nào rồi”

Triệu Trạch Bình hơi sửng sốt: “Trình đại nhân, sao lão phu lại không hiểu lời ngài nói nhỉ?”

Trình Đức Hiên lắc đầu cười: “Rõ ràng vàng bạc đã ở ngay bên cạnh ta mà ta lại coi không khác gì gạch đá, đó là do ta già cả mù lòa, lẩm cẩm mê muội”

***

Nhìn Trình Đức Hiên đã đi xa, Thẩm Thanh nhìn Triệu Trạch Bình vẫn đang nhìn theo hướng ông ta rời đi, khó hiểu hỏi: “Ân sư, câu nói vừa rồi của Trình đại nhân có ý gì vậy, cái gì mà vàng bạc với gạch đá, sao con nghe không hiểu gì hết?”

Triệu Trạch Bình cười híp mắt, một lát sau mới liếc nhìn Thẩm Thanh rồi đột nhiên giơ tay gõ vào đầu hắn một cái: “Quân tử không xen vào chuyện riêng của người khác, sao ngươi lại có hứng thú với việc nhà của Trình đại nhân vậy hả?”

Nói xong, ông ta nhún vai rồi đi về phía cỗ kiệu cách đó không xa.

Thẩm Thanh bị ông ta đánh không hề nhẹ, đứng một lúc ôm chỗ đau mới “xì” một tiếng rồi nhanh chân đuổi theo Triệu Trạch Bình, không hài lòng lẩm bẩm: “Ân sư, rõ ràng mấy ngày nay ngài nghe ngóng chuyện nhà Trình đại nhân khắp nơi, sao bây giờ lại nói con như vậy?”

Triệu Trạch Bình không trả lời câu hỏi của Thẩm Thanh, ông ta nhìn vào ánh hoàng hôn còn sót lại ở phía xa, đột nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi: “Thẩm Thanh, ngươi có muốn biết vì sao tiên đế chưa dời đô đã trở về Biện Lương không?”

“Mấy ngày trước ngài đã nói rồi, vì đương kim thánh thượng đưa ra một người, cũng chính người đó đã làm lung lay quyết tâm của tiên đế, khiến tiên đế khăng khăng về triều đình, mặc cho ngài và Khâm Thiên Giám ngăn cản”

Triệu Trạch Bình gật đầu, quay người về hướng cung thành. Lúc này, bầu trời phía sau lưng ông ta đã trở nên xám xịt, cung điện hùng vĩ trong bóng tối mờ mịt càng thêm vắng vẻ và lạnh lẽo.

Triệu Trạch Bình mấp máy môi, chậm rãi hỏi: “Thẩm Thanh, ngươi là người thông minh, có lẽ ngươi đã đoán được người mà Tấn vương đưa ra là ai rồi chứ?”

Thẩm Thanh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Người bằng lòng đứng ra nói đỡ cho Tấn vương, hơn nữa còn có thể làm ảnh hưởng đến quyết định của tiên đế, e rằng chỉ có một người, chính là mẫu thân của tiên đế và đương kim thánh thượng, Minh Hiến thái hậu, Đỗ phu nhân” Nói tới đây, hắn đột nhiên dừng lại, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Ân sư, chẳng lẽ… truyền thuyết Kim quỹ chi minh là thật?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)