Tân An Quỷ Sự

Chương 543: Nhận tội

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe vậy, Trình Thu Trì chậm rãi đứng thẳng người, chần chừ nói, “Phụ thân, không phải hôm qua cha cho người lật tung khắp trong nhà ngoài vườn mà vẫn không tra ra cái gì sao? Sao bây giờ lại nói việc này do Ngọc San làm chứ?”Trình Đức Hiên sốt ruột, “Ta làm thế là để dẫn rắn ra khỏi hang, con… con không hiểu sao?”

“Phụ thân, nếu hôm qua cha đã phát hiện ra thì sao không nói chân tướng sự việc cho con và đại ca?” Trình Mục Du cũng không thể lý giải nổi hành động của Trình Đức Hiên, vì thế lên tiếng hỏi.

“Ta…” Trong lúc nhất thời, Trình Đức Hiên không nói nên lời, ông ta đương nhiên không thể nói lúc ấy ông ta đã quyết định hạ độc Lý Ngọc San, cho nên mới âm thầm hành động, không cho ai biết. Sau một hồi thở ngắn than dài ông ta vẫn không thể đưa ra một lý do chính đáng.

Lý Ngọc San nước mắt lưng tròng, “Tướng công, ta biết phụ thân vẫn luôn nhìn ta không vừa mắt, ghét bỏ xuất thân của ta. Nhưng nếu bị đuổi khỏi nhà thì ta không biết đi đâu, cho nên chỉ có chết mới hết việc, vừa không cô phụ ân tình của tướng công lại vừa giải được khúc mắc của phụ thân”

Dứt lời, nàng ta lại lao về phía góc tủ bên cạnh, cũng may Trình Thu Trì nhanh tay lẹ mắt, lập tức túm chặt nàng ta.

Nhưng nàng ta vẫn vùng vẫy khóc lóc, muốn thoát khỏi vòng tay Trình Thu Trì, miệng thì la hét, “Tướng công, chàng đừng cản ta, để ta chết đi, chỉ có ta chết thì Trình gia mới được yên, chàng buông ta ra đi”

Trình Thu Trì tất nhiên là không muốn buông tay, hai người ôm nhau gắt gao, khóc lóc bi thương, người xung quanh cũng sôi nổi khuyên giải, nhưng không sao giải được nút thắt trong lòng Lý Ngọc San.

“Đồ ngốc, nàng ta bảo ngươi buông tay thì ngươi cứ buông đi, xem nàng ta có thật sự đâm đầu chết không”

Trong lúc hỗn loạn, một giọng nói thanh thúy bỗng nhiên vang lên, giống như một con dao sắc bén cắt qua không khí hỗn loạn, khiến mọi việc đang phức tạp trở về đơn giản.

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người đồng loạt quay đầu, ánh mắt tập trung trên người Yến Nương. Nhưng nàng không thèm để ý tất cả bọn họ.

Lúc này, nàng nhìn Lý Ngọc San, nở nụ cười xinh đẹp, “Nếu nàng ta muốn chết thì có thời gian cả đêm, tìm một xó xỉnh nào đó mà chết đều được, sao phải chờ lúc mọi người đều tỉnh lại mới gióng trống khua chiêng mà treo cổ ở trong phòng chứ?”

Từng câu từng chữ như kim đâm thẳng vào vấn đề, ngoài trừ Lý Ngọc San thì mọi người đều chấn động, cũng bình tĩnh mà ngẫm lại.

“Ta…” Lý Ngọc San sững sờ một lúc mới mở miệng, “Lời này của cô nương thật kỳ quái. Chết đâu có dễ thế, chẳng lẽ trước khi chết ta không được do dự sao, chẳng lẽ nói chết là có thể chết ngay?”

Yến Nương nhún vai cười, “Ha? Vậy Lý cô nương hẳn là đã nghĩ kỹ rồi nhỉ, hay là ngươi chết trước mặt mọi người, cho chúng ta xem một chút?”

Trình Mục Du biết tính của Yến Nương vì thế nhẹ nhàng xua tay với nàng, muốn cản nàng nói tiếp. Nhưng Yến Nương làm như không nhìn thấy, đi tới trước mặt Lý Ngọc San đang trừng mắt nhìn mình, ngồi xổm xuống đối diện với ánh mắt của nàng ta.

“Nếu cô nương thật sự muốn chết thì vì sao sáng sớm nay còn tới phòng Trình lão gia? Chẳng lẽ ngươi muốn lấy thứ gì? À, không, phải nói là ngươi muốn trộm thứ gì?”

Lời này của nàng nhẹ nhàng bâng quơ, giống như đang tường thuật một chuyện hết sức bình thường, nhưng lại khiến cho đám người phía sau ồn ào bàn tán. Người cảm thấy khiếp sợ nhất chính là Trình Thu Trì. Hắn ta chậm rãi buông đôi tay đang ôm Lý Ngọc San ra, đờ đẫn hỏi lại, “Yến cô nương, sáng nay Ngọc San đã từng đến phòng của phụ thân sao?”

Yến Nương gật đầu, “Lúc Tấn Nhi dẫn ta đi tham quan Trình gia, ta từng nhìn thấy một bóng người bước ra từ phòng của Trình lão gia. Tuy lúc ấy người đó đi rất nhanh nhưng ta vẫn có thể thấy rõ màu sắc của quần áo, chính là màu xanh lam như chiếc váy Lý cô nương đang mặc. Vừa nãy ta nghe thấy mọi người nói tới bức thư gì đó nên ta đoán hẳn là nàng ta tới trong phòng Trình lão gia trộm đi. Đương nhiên…” Nàng tạm dừng một chút mới nói tiếp, “Lý cô nương là người thông minh, sẽ không đặt lá thư kia ở trong phòng mình, có điều nàng ta cũng không có thời gian đi ra ngoài, nếu hiện giờ phái người tìm quanh viện có khi vẫn tìm được đấy”

Nói tới đây, nàng lại cười, nhìn Trình Thu Trì nói, “Trình công tử, ngài vẫn nên nhanh chóng cho hạ nhân đi tìm đi, trong đó đều là những lời thâm tình của Lý cô nương dành cho ngài đó, nếu để mất thì không tốt lắm đâu”

Nghe vậy, sắc mặt Trình Thu Trì lập tức trở nên trắng bệch, lời muốn nói đều nghẹn ở cổ.

Trình Mục Du nhanh chóng hạ lệnh cho hạ nhân dựa theo lời của Yến Nương mà đi làm, còn hắn thì cúi người nhìn về phía Lý Ngọc San, nhẹ giọng hỏi, “Ngươi… Vì sao phải làm như thế?”

Lý Ngọc San vốn đang run rẩy, nghe thấy Trình Mục Du đặt câu hỏi thì như chợt bừng tỉnh, ngẩng cao đầu hung tợn nhìn Trình Đức Hiên và Lưu Tử Thiên, “Hai người các ngươi đều khinh thường ta, khinh thường xuất thân của ta, ghét bỏ ta không có nhà mẹ đẻ quan tâm. Từ khi tới Trình gia đến nay, ta chưa từng có một ngày an ổn, ngay cả tướng công sau khi biết nàng ta mang thai thì cũng không còn đứng về phía ta” Nàng ta lau nước mắt, chuyển tầm mắt qua người Trình Thu Trì, “Nếu các ngươi không cho ta được thoải mái thì các ngươi đừng mơ tưởng được sống yên lành. Ta muốn nguyền chết các người, khiến Trình gia gà chó không yên”

Trình Thu Trì hãi hùng khiếp vía, cùng lúc đó trong lòng hắn ra cũng nảy ra một chút thương hại. Hắn ta nhìn Lý Ngọc San, trong lúc nhất thời không biết nên trách cứ hay răn dạy nàng ta. Đúng lúc này, đám hạ nhân đã tìm được bức thư kia. Người đi đầu cầm một bức thư dính đầy bùn đất đưa đến cho Trình Đức Hiên, “Lão gia, chúng nô tài phát hiện cái này trong bồn hoa, ngài xem có phải là thứ cần tìm hay không?”

Trình Đức Hiên cầm lấy tờ giấy, nhìn chữ viết bên trên rồi đi tới trước mặt Lý Ngọc San, ném nó trước mặt nàng ta, “Chuyện tới nước này, ngươi còn muốn nói gì nữa không? Ta từng muốn cho ngươi một con đường sống nhưng ngươi đã tự phá hỏng con đường đó, giờ ta cũng chỉ có thể làm như ngươi muốn”

Nói xong, ông ta nhìn đám hạ nhân, lạnh lùng ra lệnh, “Trói thiếu phu nhân lại, đưa tới phủ Khai Phong”

Đám hạ nhận vâng dạ đáp lời rồi cùng nhau đi về phía Lý Ngọc San, nhưng đúng lúc này, Lý Ngọc San bật dậy, nhào đến bên bàn cầm lấy chiếc kéo rồi nhanh chóng lao tới chỗ Trình Đức Hiên, đâm lưỡi kéo sắc bén vào ngực ông ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)