Tân An Quỷ Sự

Chương 540: Chuyện xưa

Chương Trước Chương Tiếp

Thấy cảnh tượng đó, Triệu Lãng hết sức vui mừng, nhóm quần thần cũng đồng loạt tán thưởng và cho rằng đó là điềm lành. Điềm lành cho việc dời đôVào thời điểm đó, Lâm Kính Ẩn đã sửa mới ngôi nhà cũ của tiên đế xong xuôi, vì vậy đoàn người kia quyết định tạm thời nghỉ chân ở đó để vừa khảo sát địa thế và tình hình xây dựng kinh thành ở Lạc Dương vừa bàn bạc về việc xây dựng lại hoàng cung.

Tuy nhiên, ở ngay thời điểm bắt đầu khởi công xây dựng, bên phía Biện Lương lại truyền tới một tin tức rằng dị tượng trong cung đã được giải quyết, Tấn vương dâng thư thỉnh cầu Hoàng thượng quay về kinh để thảo luận quốc sự.

Nghe tin báo này, Triệu Lãng lấy làm kinh hãi và hỏi sứ giả: “Tại sao dị tượng kia lại biến mất chỉ trong vòng một tháng sau khi trẫm rời cung?”

Sứ giả đáp: “Bệ hạ, đạo trưởng đã trở lại rồi. Vừa về tới, ngài ấy lập tức tìm ra nguyên nhân gây ra chuỗi dị tượng dồn dập kia. Hóa ra không phải là hiện tượng kỳ dị nào cả mà là có người đã thi triển Yếm Thắng thuật. Đạo trưởng đã tìm thấy một đồng xu dưới gốc cây hòe cổ đại nghìn năm tuổi trong cung Diên Phúc. Đây, chính là đồng xu này! Tấn vương đã đặc biệt căn dặn thần mang nó đến đây cho Hoàng thượng xem!”

Sứ giả vừa dứt lời thì lấy một đồng xu ra, mặt trước có khắc dòng chữ “Tích Binh mạt đương”, mặt sau có khắc hình một tiểu nhân nhi nhỏ cỡ đầu ngón tay đang mặc đồ tang và đội mũ nhọn đưa tang. Chúng giống hệt đám tiểu nhân nhi đã nối đuổi nhau đi ngang qua tiền điện.

Triệu Lãng cầm lấy đồng xu, lật qua lật lại để quan sát hồi lâu rồi hỏi: “Chính thứ này đã thu hút yêu ma xuất hiện quấy phá sao?”

Sứ giả nhanh chóng trả lời: “Đạo trưởng nói rằng đây là Yếm Thắng thuật, một loại pháp thuật mà các phương sĩ dân gian thường dùng. Nếu đặt vật bị yểm Yếm Thắng thuật ở trong nhà thì nó sẽ làm gia đình bất an, sau đó khiến cho người sống ở đó phát bệnh và nổi điên, nhà tan cửa nát, người chết như rạ, gia tộc suy tàn…”

“Yếm Thắng” Triệu Lãng khẽ nói ra hai chữ này, một lúc sau mới ngước mắt nhìn sứ giả: “Trẫm hiểu rồi. Ngươi lui xuống trước đi. Chuyện này sẽ thương nghị sau”

Sứ giả vừa rời đi thì hai người vẫn luôn canh gác ở cửa là Triệu Trạch Bình và Lâm Kính Ẩn lập tức bước vào. Tuy nhiên, hai người này lại có thái độ rất khác thường, biểu cảm kỳ lạ và không tự nhiên.

Triệu Lãng nhìn hai người nọ. Thấy bọn họ đều im lặng thì lập tức thở dài, giải tán đám nội thị hầu hạ bên người và tự mình cửa đóng cửa lại. Sau đó, hắn đi đến bên cạnh bọn họ và nhẫn nhịn một lúc thật lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu cười khổ và nói: “Hai người các ngươi thật sự càng ngày càng to gan, ngay cả trẫm mà cũng dám lừa gạt”

Triệu Trạch Bình giật mình tới mức nhảy dựng lên, vừa định quỳ xuống thì bị Lâm Kính Ẩn ngăn lại. Da mặt hắn ta rất dày, cho dù bị người khác vạch trần ngay tại chỗ thì vẫn có thể duy trì sắc mặt thản nhiên. Hắn ta nói: “Huynh trưởng, chuyện này không liên quan tới Thừa tướng, tất cả là chủ ý của một mình ta. Thừa tướng… chẳng qua chỉ là phối hợp diễn kịch với ta mà thôi”

Triệu Trạch Bình xua tay liên tục và nói: “Thánh thượng! Quả thật thần và Kính Ẩn đã cùng nhau tính kế trong chuyện này. Nếu Thánh thượng muốn trách tội thì xin hãy trừng phạt cả hai người”

Sở dĩ Triệu Trạch Bình tỏ ra chính trực và lẫm liệt như vậy không phải là do ông ta không sợ, mà là trong lòng ông ta biết rằng Triệu Lãng tuyệt đối sẽ không trừng phạt bọn họ quá nặng nề. Nếu không, hắn đã không đóng cửa lại để giữ kín bí mật này giữa ba người bọn họ.

Thấy hai người đều nhận sai, Triệu Lãng thở dài một hơi nặng nề, sắc mặt hơi thả lỏng. Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện và hỏi Lâm Kính Ẩn: “Hoàng hậu đâu? Nàng ấy cũng bị đám tiểu nhân nhi của ngươi bắt đi rồi. Mặc dù vết thương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà…”

“Huynh trưởng! Hoàng hậu đã biết chuyện này từ sớm rồi. Nhưng vì giúp cho kế hoạch thêm thuận lợi, Hoàng hậu đã dốc toàn lực tham gia và không ngại việc làm tổn thương phượng thể để đổi lấy sự ủng hộ của nhóm triều thần đối với việc huynh trưởng dời đô”

Lâm Kính Ẩn nói đến đây thì thấy sắc mặt Triệu Lãng biến đổi rõ rệt, vì vậy hắn ta lập tức quỳ “phịch” xuống và nói tiếp: “Huynh trưởng! Hoàng hậu vì huynh mà không màng tới thân thể của chính mình. Hiện giờ kế hoạch đã hoàn thành một nửa rồi, huynh tuyệt đối không được mềm lòng và phụ bạc tấm chân tình của Hoàng hậu đối với huynh”

Thấy vậy, Triệu Trạch Bình cũng quỳ xuống bên cạnh gã và lên tiếng: “Thánh thượng! Mặc dù tên đạo sĩ kia đã phá giải dị thuật và những đồng xu cũng đã được tìm thấy, nhưng trong vài ngày qua, các triều thần đi cùng chúng ta đã hiểu rõ hơn về địa thế và dân tình Lạc Dương, điều này khiến một bộ phận trong số họ đã thay đổi ý nghĩ ban đầu. Nếu như người kiên quyết không quay về Biện Lương vào lúc này thì thần tin rằng trong triều cũng sẽ không còn quá nhiều người phản đối. Thỉnh cầu Thánh thượng suy nghĩ kỹ càng”

Triệu Lãng nhìn làn cát bụi li ti đang bay vờn giữa luồng sáng và lẳng lặng suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng hắn quay lại và lần lượt đỡ hai người đang cung kính quỳ dưới đất, sau đó vừa cười vừa nói với bọn họ: “Sao ta lại không biết ý tốt và nỗi khổ của hai người chứ? Hơn nữa, sao ta có thể không cảm động trước tình cảm thắm thiết và tấm lòng bảo vệ phu quân của Hoàng hậu cho được? Vì vậy, hai người cứ yên tâm đi. Ta sẽ không phụ bạc nỗi khổ tâm của các người. Việc đã đến nước này rồi, ta nhất định sẽ bước tiếp trên con đường này một cách vững vàng và thận trọng”

Những lời này giống như một dòng suối trong vắt rót vào lòng Lâm Kính Ẩn và Triệu Trạch Bình. Hai người đều lộ rõ nét mặt vui mừng khôn xiết. Một người thì vỗ tay và nhảy dựng lên, còn một người thì vui mừng tới mức ho khan vài tiếng.

“Nhưng mà Lan Huân đã phát điên, Lý Quang Tiền cũng vì thế mà mất mạng, chuyện này nên giải thích thế nào đây? Lẽ nào một khi Yếm Thắng thuật xuất hiện thì ngay cả đệ cũng không thể khống chế?” Triệu Lãng vừa vỗ lưng cho Triệu Trạch Bình vừa nhìn Lâm Kính Ẩn vẫn đang vui mừng khôn xiết.

“Đương nhiên không phải. Lan Huân là thị nữ của Hoàng hậu, nàng ta trung thành với chủ tử nên đã cố ý giả điên giả khùng để lừa gạt Tấn vương. Về phần Lý Quang Tiền thì…” Lâm Kính Ẩn đột nhiên thay đổi sắc mặt, hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp: “Hắn ta là thuộc hạ của Tấn vương. Mấy tháng trước, hắn ta đã ngang nhiên cưỡng ép dân nữ, nhưng nhờ có sự che chở của Tấn Vương mà Lý Quang Tiền đã thoát khỏi sự trừng phạt của quan phủ. Ta đã chán ghét hắn ta từ lâu rồi. Vì vậy, ta đã nhân cơ hội này để giết hắn ta, vừa cắt bỏ đôi cánh của Tấn vương vừa khiến vở kịch của chúng ta trở nên chân thật hơn”

Triệu Lãng gật đầu: “Lý Quang Tiền thật sự rất ương ngạnh và tàn ác. Ta đã muốn trừ khử hắn ta từ lâu rồi, đệ đi trước ta một bước cũng tốt”

“Lý Quang Tiền chỉ là một tiểu lâu la mà thôi. Mạng lưới quan hệ của Tấn vương ở Biện Lương rất phức tạp và rắc rối. Không biết có bao nhiêu triều thần đã bị hắn ta chiêu nạp. Vậy nên Thánh thượng, chúng ta phải xây dựng cung điện càng sớm càng tốt và có được một chỗ đứng vững chắc ở Lạc Dương”

Triệu Lãng hiểu ý và mỉm cười với bọn họ, sau đó đến bên bàn và múa bút mấy câu, cuối cùng niêm phong lá thư lại và sai sứ giả mang về Biện Lương.

“Huynh trưởng viết gì vậy?”

Thấy sứ giả đi xa, Lâm Kính Ẩn tò mò hỏi.

Triệu Trạch Bình vừa vuốt bộ râu dài vừa mỉm cười và đáp thay Triệu Lãng: “Ta nghĩ chắc chắn Thánh thượng đã viết rằng: Thời tiết Lạc Dương rất tốt cho nên trẫm muốn ở lại đây thêm vài ngày. Còn về chuyện ở Biện Lương thì phiền Tấn vương hao tâm tổn trí và quản lý thay trẫm”

***

Triệu Trạch Bình kể tới đây thì giọng nói ông ta trở nên khàn khàn, vì vậy Thẩm Thanh vội vàng đưa túi nước qua, nhìn ông ta uống nước xong mới bày tỏ nghi vấn trong lòng mình.

“Đại nhân! Ý của ngài là tiên đế đã biết ngài và Khâm Thiên giám mưu đồ bí mật, thế nhưng tiên đế chẳng những không trách cứ mà ngược lại còn kiên trì dời đô. Vậy thì tại sao rốt cuộc chuyện này vẫn không thể thành công?”

Sắc mặt Triệu Trạch Bình ngây ngẩn: “Bởi vì cạnh Tấn vương lại có một người khác”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)