Tân An Quỷ Sự

Chương 54: Ác nhân

Chương Trước Chương Tiếp

Trình Mục Du giục ngựa đi tới cạnh nàng: “Yến cô nương nhớ ra chuyện gì sao?”Yến Nương quay đầu lại, ánh mắt đầy ngờ vực: “Đại nhân đã ở Kinh phủ mấy ngày rồi, ngài có từng phát hiện ra chuyện gì đáng ngờ không?”

Trình Mục Du cúi đầu nghĩ một hồi: “Kinh gia là một hộ gia đình giàu có, đương nhiên quy củ cấp bậc lễ nghĩa cũng rườm rà hơn nơi khác. Kinh tiểu thư lại sắp xếp mọi việc của quý phủ đâu vào đấy, thật không thể chê chút nào…” Vừa nói được một nửa, hắn đột nhiên im bặt giống như bị ai đó chặn họng.

“Có phải đại nhân nghĩ tới chuyện gì không?” Yến Nương hỏi.

“Kinh tiểu thư là con gái nhà quyền quý, danh môn, từ bé đã đọc rất nhiều thi thư, nhưng tại sao lại nói với ta một câu thơ không hợp tình hợp lẽ như vậy chứ? Nhân diện đào hoa tương ánh hồng, nào còn hoa đào ở nơi đâu, hoa đào đã sớm rụng mất rồi” Trình Mục Du như vừa nói với Yến Nương vừa tự nói với mình: “Nàng ấy đứng dưới gốc cây đào và nói với ta, người đi đào rụng, để lại nhà trống cũng chỉ là chuyện thường tình. Lúc đó ta chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, sau nàng lại tự vẫn, ta cũng chỉ nghĩ là nàng cáo biệt với ta. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn Kinh tiểu thư có ý khác”

Cả hai người đều không lên tiếng mà chỉ nhìn nhau rồi đột nhiên cùng vung roi lên, quất vào mông ngựa. Con ngựa cất tiếng hí, giương cao vó trước khiến bụi bặm bay lên. Đội nhân mã lập tức chạy như bay ra khỏi núi Khâu Hưng và vọt thẳng về phía Kinh phủ.

***

“Đại nhân,” thấy nhóm Trình Mục Du vội vàng đi vào, Sử Phi bước nhanh tới đón: “vẫn chưa phát hiện tung tích của Tưởng cô nương, cũng chưa bắt được Kinh Trần Cẩm”

Trình Mục Du khẽ gật đầu: “Gọi mấy người cầm công cụ và đi tới rừng đào với ta”

Sử Phi chẳng hiểu gì, nhưng thấy vẻ mặt của Trình Mục Du, hắn cũng không dám hỏi nhiều, bèn vội vã sắp xếp theo lời của Trình Mục Du.

Đất dưới gốc đào liên tục bị xúc lên, một tiếng cộp vang lên, dường như cái xẻng đã chạm trúng một vật cứng nào đó. Một nha dịch đào đất một hồi lâu, sau đó cố lôi một cái hộp gỗ Du đầy tinh xảo lên. Hắn ta phủi bụi đất trên cái hộp rồi đưa cho Trình Mục Du.

Trình Mục Du lắc lắc hộp gỗ, nghe thấy tiếng “leng keng lạch cạch” vang lên, hắn bèn dứt khoát mở cái hộp ra. Trong hộp chứa đầy trang sức của phụ nữ, có vòng tay, trâm cài tóc, còn có cả hoa tai. Trong số những thứ này, có cái mới có cái cũ, hình dáng không giống nhau, thoạt nhìn đã có thể nhận ra không phải của cùng một người. Ánh mắt hắn dừng lại trên một cái đai đeo trán màu đen được thêu vô cùng tinh xảo, hoa văn kỳ công, ở giữa đính một viên đá màu xanh, có thể thấy đây là đồ của một người giàu có. Trình Mục Du cầm nó lên, khẽ hừ một tiếng: “Màu sắc và hoa văn của cái này không giống đồ của phái nữ”

Yến Nương tiến lên và nhìn cái đai trong tay hắn: “Nhưng nam tử trẻ tuổi bây giờ cũng không thích đeo kiểu dáng này, không biết rốt cuộc Kinh tiểu thư đặt nó trong hộp là muốn bày tỏ điều gì?”

Trình Mục Du nhìn nàng, ánh mắt tối sầm: “Ta cũng đang nghĩ về chuyện đó, nhưng hiện tại, ở Kinh phủ này chỉ có duy nhất Kinh lão gia là có thể trả lời câu hỏi này, hay là chúng ta đi gặp ông ta đi”

“Đại nhân, e là bây giờ Kinh lão gia vẫn chưa thể nói chuyện được” Sử Kim đứng phía sau nhắc nhở, Sử Phi bực tức trừng mắt với hắn một cái: “Huynh vẫn còn chưa nhận ra à, ông ta chỉ giả vờ thôi, từ đầu tới cuối đều là giả vờ”

Cửa nội viện nơi Kinh Vân Lai ở đóng chặt, hai gã sai vặt ngồi ngủ gà ngủ gật trước cửa, sau khi bị tiếng gõ cửa của Sử Kim đánh thức, bọn họ vội vàng quỳ xuống, nói: “Đại nhân, lão gia vừa ngủ rồi, có chuyện gì thì ngài cứ nói với tiểu nhân là được, đừng quấy rầy lão gia”

Sử Kim vốn đang bực bội, thấy thế bèn rút kiếm ra hơn phân nửa, hung tợn quát gã sai vặt: “Chuyện liên quan tới tính mạng con người không phải do ngươi quyết được, còn nói không mở nữa thì cẩn thận cái đầu của ngươi, kiếm của ta không có mắt đâu”

Hai gã sai vặt nhìn nhau, lúc còn đang do dự thì một giọng nói trầm thấp mạnh mẽ chợt vọng tới: “Càng ngày càng to gan, Trình đại nhân đã tới tận nơi rồi mà còn không mau mời ngài vào”

Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều ngẩn ra, bởi vì hôm qua, chủ nhân của giọng nói này còn đang mồm méo mắt lác, nằm hấp hối trên ghế, dáng vẻ như đại nạn ập tới đến nơi. Thế mà tại sao chưa đầy một ngày, giọng nói của ông ta đã vang như tiếng chuông, thân thể như cây cổ thụ hồi sinh thế này.

Trình Mục Du không do dự nữa. Hắn lập tức đẩy cửa đi thẳng vào trong phòng và nhìn thấy Kinh Vân Lai đang ngồi ngay ngắn trên chiếc giường nhỏ, sắc mặt hồng hào, sống lưng thẳng tắp, nào giống như một người đang bị bệnh chứ. Lão nô thân cận của ông ta đứng bên cạnh, bưng một bát canh trên tay. Mùi thơm của bát canh tỏa ra khắp căn phòng khiến hai gã sai vặt thèm thuồng nuốt nước miếng một cái. Yến Nương hứng thú nhìn cảnh tượng giống hệt như Tinh Vệ vừa nói cho nàng trước mắt.

“Vẻ oai phong của Kinh lão thật sự không giảm bớt chút nào, nhưng nếu kết hợp bát canh xương dê thung dung này với vài chai mị dược thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn đấy!” Giọng điệu Trình Mục Du ngập ý cười, nhưng mặt thì vẫn lạnh tanh.

Kinh Vân Lai lại uống thêm một ngụm canh mà lão nô đưa tới, sau đó dùng khăn lau miệng, nhướn mày bảo: “Trình đại nhân, ta lớn tuổi rồi, đầu óc cũng không còn minh mẫn, ta thật sự không hiểu đại nhân đang nói gì”

Trình Mục Du ném hộp gỗ du trong tay tới trước mặt Kinh Vân Lai, nắp và thân hộp chia ra làm hai, đồ vật bên trong lăn khắp mặt đất: “Chắc Kinh lão không thiếu minh mẫn đến mức không nhận ra cái đai của mình nữa chứ! Ta lại muốn hỏi ông chuyện tại sao đồ của ông và đồ trang sức của những cô gái đã chết lại để cùng nhau và bị Kinh tiểu thư chôn dưới cây đào đấy!”

Kinh Vân Lai cao giọng cười, xách vạt áo đứng dậy: “Sao đại nhân lại hỏi ta chuyện này, tiểu nữ hiện đang bất tỉnh nhân sự, tại sao đại nhân lại biết mấy thứ này là do con bé chôn. Theo ta thấy, có kẻ trộm mấy thứ trang sức này và tạm thời chôn dưới tàng cây thì đúng hơn”

Thấy ông ta vẫn rất ung dung thản nhiên, Trình Mục Du nghiến răng, cười gằn một tiếng: “Ta sẽ phái người đi đối chiếu xem chúng có phải là trang sức của những cô gái đã chết đuối hay không, nếu lời của các nàng…”

“Nếu thế thật thì sao nào?” Kinh Vân Lai ngắt lời hắn: “Ngày nào Kinh phủ cũng có rất nhiều người ra vào, hay là Trình đại nhân đi ra ngoài hỏi thử một chút xem. Có gia đình nào mà ở trấn Ngọc Tuyền này mà chưa đến phủ ta xin ăn, xin bạc, nếu làm rơi trang sức ở đây thì có gì kỳ lạ sao?”

Trình Mục Du ép sát lại gần ông ta, trong mắt như có sấm sét đang đánh ầm ầm: “Ông muốn chối cãi à? Đừng quên mấy thứ ghê tởm trong tủ, chúng cũng là bằng chứng đấy”

“Bằng chứng? Chứng minh cái gì chứ?” Kinh Vân Lai hung ác nham hiểm ghé sát mặt về phía Trình Mục Du, gằn từng câu từng chữ vào tai hắn: “Đại nhân, ta nghe nói những thi thể đó đã biến mất cả rồi, tìm được mấy thứ đó ở phủ của ta thì có thể chứng minh được điều gì? Kinh phủ nhiều người như vậy, có người có nhu cầu và sở thích đặc biệt thì sao chứ? Quan phủ còn quản cả chuyện này sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)