Đột nhiên nghe thấy ba chữ này nên sắc mặt của Trình Đức Hiên chợt cứng đờ và trầm giọng hỏi vặn: “Thừa tướng đại nhân, Yếm Thắng thuật mà ngài nhắc tới có phải là sự kiện kỳ quái đã xảy ra trong hoàng cung vào năm Khai Bảo thứ chín không?”Triệu Trạch Bình đứng đã lâu nên bàn chân hơi đau nhức. Ông ta bèn vịn tay Thẩm Thanh và ngồi xuống một tảng đá lớn, sau đó khẽ gãi mũi và lắc đầu, đáp: “Yếm Thắng thuật là một loại vu thuật của các phương sĩ cổ đại, nghĩa là đánh bại những kẻ mà họ chán ghét. Yếm Thắng thuật sử dụng những lời nguyền rủa để đạt được mục đích là đánh bại những kẻ bị ghét bỏ”
“Vào thời Đường Cao Tông, Vương Hoàng hậu bị Cao Tông trách tội vì cái chết đột ngột của nữ nhi Vũ Chiếu, sau đó thì coi như không có gì vì không đủ bằng chứng. Nhưng Vương Hoàng hậu lại vô cùng căng thẳng và bất an nên đã cùng Tiêu Thục phi móc nối với một đạo sĩ – kẻ đã sử dụng Yếm Thắng thuật để đẩy Vũ Chiếu vào chỗ chết. Cao Tông biết được chuyện này nên đã vô cùng tức giận và đày bà ta vào lãnh cung. Sau đó, với sự ủng hộ của Lý Tích và các trọng thần khác của triều đình, cuối cùng Đường Cao Tông đã ban bố một chiếu thư: Vì phạm phải tội danh ‘âm mưu đầu độc và ám hại thân thích trong cung bằng Yếm Thắng thuật, đồng thời đánh mất thể thống của một bậc mẫu nghi thiên hạ’, cho nên Vương Hoàng hậu và Tiêu Thục phi bị phế vị thành thường dân và chịu cảnh giam cầm. Cha mẹ và các huynh đệ của bọn họ cũng bị tước bỏ chức quan và lưu đày tới Lĩnh Nam. Không lâu sau đó, hai người họ Vương và họ Tiêu kia bị hậu duệ của Vũ gia hại chết bằng thủ đoạn vô cùng tàn khốc”
Trình Đức Hiên gật đầu và nói: “Việc này được ghi lại trong sử sách nên hạ quan cũng từng nghe sơ qua”
Triệu Trạch Bình khẽ mỉm cười: “Vậy ngài có biết hai nữ nhân kia làm thế nào để thi triển Yếm Thắng thuật không?”
“Hạ quan nghe nói rằng phải làm một người gỗ và cắm đầy kim châm bằng đồng lên các huyệt vị trên tứ chi của nó”
Triệu Trạch Bình nhướng mắt nhìn Trình Đức Hiên và nói: “Trình đại nhân thật là tinh thông và hiểu biết sâu rộng, ngay cả chuyện về người gỗ mà ngài cũng biết. Đại nhân nói không sai. Nếu muốn sử dụng Yếm Thắng thuật thì phải mượn một đồ vật gì đó, chẳng hạn như như ván gỗ đào chạm khắc, thẻ bài ngọc bát quái, thẻ bài ngọc thú, đao kiếm, thần cửa,…”
“Đương nhiên, đồ vật thông dụng nhất để thi triển Yếm Thắng thuật là tiền đồng. Nó được đúc thành một đồng xu, xem như một loại vật phẩm để cầu may và trừ tà. Từ loại tiền mừng thọ để cầu mong cát tường, tiền rửa tội cho trẻ nhỏ, tiền cầu mong xua đuổi nợ nần đến các loại tiền Tích Binh để xua đuổi tà ma và giải trừ xui xẻo, tiền thần chú, tiền bát bảo, tiền cầu nguyện có con cháu là nam nhi hoặc nữ nhi, tiền Bí Hí; hoặc là các loại tiền vui chơi như tiền đánh cờ, tiền đua ngựa, tiền đố đèn… Cái gì cũng có”
“Mặt trước của loại tiền này có khắc những dòng chữ như ‘thiên thu vạn tuế’, ‘thiên hạ thái bình’, ‘xuất nhập đại cát’, ‘nên vợ nên chồng’… Mặt sau có khắc các loại hoa văn như tinh tú, song ngư, rùa và rắn, rồng và phượng để đeo lên người và thưởng lãm”
Trình Đức Hiên cụp mắt suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn Triệu Trạch Bình với ánh mắt sáng quắc: “Năm đó, có người phát hiện mặt sau của loại tiền đó bên dưới gốc cây hòe cổ thụ đã ngàn năm tuổi ở cung Diên Phúc, trên đó có khắc hình một tiểu nhân nhi đang mặc đồ tang…”
Triệu Trạch Bình xua tay: “Chuyện này đã xảy ra nhiều năm rồi, chúng ta tạm thời khoan nhắc tới nó. Hiện giờ chúng ta đang nói về chuyện xảy ra trong nhà của Trình đại nhân. Loại Yếm Thắng thuật này có thể mê hoặc tâm trí của con người, khiến người ta nhìn thấy những ảo ảnh mà người bình thường không thể nhìn thấy, từ đó đạt được mục đích là chia rẽ lòng người. Nếu không ngăn chặn nó càng sớm càng tốt thì có thể gây ra hậu quả tan cửa nát nhà, Trình đại nhân nhất định phải coi trọng chuyện này”
Trình Đức Hiên giật mình: “Ý Thừa tướng là những gì hạ quan đã nhìn thấy và nghe thấy trong mấy ngày qua đều là ảo ảnh chứ không phải thực tế sao? Chẳng lẽ… hạ quan đã nghĩ oan cho Tử Thiên?” Nói tới đây, Trình Đức Hiên đột nhiên rùng mình, trợn trừng mắt và nhìn về phía Triệu Trạch Bình: “Đại nhân! Vừa rồi ngài nói cần mượn đồ vật để thi triển Yếm Thắng thuật, vậy thì nhất định trong phủ hạ quan cũng đang cất giấu một loại đồ vật như thế, chỉ cần tìm ra nó thì có thể lập tức phá giải tà thuật kia..”
Triệu Trạch Bình gật đầu và mỉm cười, nhấc tay vỗ nhẹ vào vai Trình Đức Hiên: “Vậy nên Trình đại nhân à, ngài đừng đến Đại Tương Quốc tự làm gì, vô dụng cả thôi! Năm đó, Thích Hải đại sư đã đặc biệt vào cung để tụng kinh và cầu nguyện, nhưng hậu quả vẫn là những thứ đồ vật kia càng lúc càng điên cuồng và ngang ngược. Tốt nhất thì ngài hãy mau về phủ để tìm kiếm đồ vật đã bị yểm Yếm Thắng thuật đi, sau đó mọi chuyện sẽ thuận lợi và êm xuôi thôi”
Nghe vậy, Trình Đức Hiên vội vàng đứng dậy và cúi đầu thật sâu để hành lễ với Triệu Trạch Bình: “Đa tạ đại nhân đã chỉ điểm. Nếu hôm nay không gặp được đại nhân thì e là hạ quan vẫn chẳng hay biết gì về thứ đồ vật kia. Sự tình cấp bách, hạ quan xin phép cáo từ trước”
Nói xong, ông ta vội vàng đi dọc theo đường núi để xuống núi. Nhưng vừa đi được hai bước, Trình Đức Hiên lại quay đầu nhìn Triệu Trạch Bình và hô lên: “Nhưng mà Thừa tướng đại nhân, rốt cuộc kẻ nào đã đặt đồ vật bị yểm Yếm Thắng thuật trong phủ của hạ quan vậy? Hạ quan nhớ rõ năm đó, cuối cùng vẫn không thể tra ra ai là người đã chôn đồng xu kia dưới tàng cây trong cung, chẳng lẽ chúng đã tự sinh sôi và mọc cánh bay đi?”
Triệu Trạch Bình vịn Thẩm Thanh để đứng lên, trong đáy mắt chợt hiện lên một tia sáng: “Chúng đương nhiên không có cánh. Còn về việc ai đang có ác ý với Trình đại nhân thì đại nhân phải tự mình suy xét rồi”
Trình Đức Hiên sửng sốt và đảo mắt vài lần, sau đó xoay người trở lại và trầm ngâm đi xuống núi. Nhưng lần này, bước chân của ông ta chậm hơn rất nhiều, dường như mỗi bước chân đều đang mang theo sự rối rắm chằng chịt.
Thấy Trình Đức Hiên đã đi xa, Thẩm Thanh mới giúp Triệu Trạch Bình phủi sạch bụi bám trên người và nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân, vừa rồi ta nghe ngài nhắc về sự việc kỳ lạ đã xảy ra trong hoàng cung vào năm Khai Bảo thứ chín và còn nhắc tới một đồng xu nào đó. Đồ nhi vô cùng tò mò rốt cuộc nguyên nhân hậu quả của chuyện này là gì?”
Triệu Trạch Bình nở nụ cười nhàn nhạt nhưng đôi mắt lại lộ vẻ bi thương và đau lòng. Thấy vậy, Thẩm Thanh vội vàng nói: “Đại nhân, tất cả là do đồ nhi không đúng nên đã nhắc tới chuyện thương tâm của đại nhân. Nếu đại nhân không muốn trả lời thì không cần nói nữa. Bây giờ chúng ta xuống núi thôi”
Triệu Trạch Bình lắc đầu: “Thẩm Thanh, nếu như trong cung xảy ra chuyện lạ thì ngươi nghĩ kẻ chủ mưu sẽ là ai?”
Thẩm Thanh ngẩng đầu suy nghĩ một chốc rồi đáp: “Đồ nhi không biết là ai, nhưng đồ nhi thiết nghĩ nếu xảy ra chuyện quái lạ và ly kỳ như vậy thì với bản lĩnh đầy mình của Lâm đại nhân, chẳng phải ông ấy có thể giải quyết được mọi chuyện hay sao? Trừ phi…” Hắn chợt dừng lại và nhìn Triệu Trạch Bình với một nụ cười đầy ẩn ý.
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi Lâm đại nhân không muốn can thiệp, hoặc ông ấy vốn dĩ chính là kẻ chủ mưu gây ra chuyện kỳ lạ này”
Hắn nói xong và thấy Triệu Trạch Bình không hề phản bác thì lập tức biết rằng mình đoán không sai. Vì vậy, Thẩm Thanh liền nhướng mày và hỏi dò: “Đại nhân, rốt cuộc ai đã phát hiện đồng xu kia?”
Triệu Trạch Bình nhìn về phía đỉnh núi chìm ngập trong mù sương, tia nắng đầu tiên của sáng sớm đang rọi xuống từ chân trời, xuyên qua từng tầng sương trắng đục và rải lên nóc nhà màu vàng của Đại Tương Quốc tự.
Ông ta vừa nhìn chằm chằm vào chùm sáng kia vừa chậm rãi kể cho Thẩm Thanh nghe câu chuyện xưa vẫn còn dang dở.
***
Sau khi vết thương của Tống Hoàng hậu hồi phục, Triệu Lãng lập tức dẫn một nhóm người đến Lạc Dương để khảo sát và chuẩn bị dời đô.
Đương nhiên, việc đầu tiên hắn làm khi đến Lạc Dương chính là tới một ngôi miếu ở ngoại ô để tế trời. Hôm đó, bầu trời vốn đầy mây đen dày đặc và cuồng phong gào thét, nhưng khi nén nhang được thắp lên thì đất trời đột nhiên thay đổi. Mây đen dần dần tan biến, gió lớn cũng ngừng quần vũ, bầu trời càng lúc càng trong xanh.
Nền trời trong xanh biêng biếc, áng mây trắng nõn tinh tươm, dãy núi phía xa đen kịt, gió nhẹ mang theo hơi ấm căng tràn.