Trình Mục Du nhìn bóng lưng của Lưu Tử Thiên rồi lại đưa mắt nhìn khuôn mặt của Trình Đức Hiên. Lần đầu tiên, hắn phát hiện ra cha mình đã già. Người cha từng đưa hắn đi hái thuốc trong rừng cả ngày cũng không biết mệt nay đã có đầy nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt, mỗi một nếp nhăn đều ẩn chứa những thăng trầm và tang thương của cuộc đời. Thái dương cũng đã lấm tấm sương bạc khiến cả người ông ta trông rất già nua và suy sụpNhưng ông ta đã thay đổi như vậy từ khi nào?
Trình Mục Du nhớ rằng hơn mười năm trước, khi cha hắn vẫn còn làm việc trong thái y viện, ông ta vẫn rất hăng hái, phóng khoáng và bình thản. Khi đó, Trình Đức Hiên còn được người ta mệnh danh là cao thủ của Hạnh Lâm, châm cứu chuẩn xác, kê thuốc vừa có tâm vừa đúng bệnh. Bất kể là ai, mỗi lần nhắc tới ông ta đều bày tỏ sự ngưỡng mộ và tôn trọng.
Nhưng bây giờ, Trình Mục Du nắm lấy bàn tay hơi run rẩy của Trình Đức Hiên và âm thầm thở dài: Bây giờ đôi tay này không còn châm cứu cho bệnh nhân được nữa. Tuy rằng Trình Đức Hiên đã một bước lên mây sau khi rời khỏi thái y viện và lên tới chức quan Hàn Lâm sử, nhưng bất kể là xét về ngoại hình hay tinh thần thì ông ta đều đang già đi nhanh chóng, nhanh tới nỗi có thể nhận thấy bằng mắt thường. Tại sao lại như vậy? Đây không phải là tất cả những gì Trình Đức Hiên mong muốn sao? Hay ông ta đã lầm tưởng rằng bản thân mong muốn chúng?
Lẽ nào ông ta đã sớm lạc đường và đánh mất ước muốn ban đầu của mình khi trải qua thời gian thuận lợi giữa chốn quan trường?
Nghĩ tới đây, Trình Mục Du càng siết chặt bàn tay kia và nhẹ giọng nói: “Cha! Con không nghe thấy tiếng cười nào cả. Nhưng cho dù con không nghe thấy thì cũng chẳng có nghĩa là nó không tồn tại. Cha à! Mọi thứ đều có nguồn gốc của nó, cha có thể suy nghĩ cẩn thận về việc tại sao chỉ có cha mới nghe thấy âm thanh kỳ dị kia không? Bởi vì chỉ có cách truy tìm nguồn gốc thì chúng ta mới có thể tìm ra giải pháp cho vấn đề”
Thấy Trình Mục Du tin tưởng mình, Trình Đức Hiên lập tức cảm thấy một sự ấm nóng chợt dâng trào trong lòng. Ông ta đỡ hắn đứng dậy, chậm rãi vỗ vào mu bàn tay của Trình Mục Du vài cái rồi nói: “Được, được! Con tin tưởng cha là tốt rồi. Quá tốt rồi!”
“Cha! Đại tẩu đã được gả vào Trình gia chúng ta gần hai mươi năm qua, luôn luôn thận trọng và kính cẩn, tại sao hôm nay cha lại có suy nghĩ cảnh giác tẩu ấy?” Trình Mục Du kiên quyết muốn tìm ra lý do khiến Trình Đức Hiên hoảng loạn.
Tuy nhiên, Trình Đức Hiên lại nhìn hắn chằm chằm một lúc, sau đó đột nhiên đứng dậy khỏi ghế và chậm rãi đến bên cửa sổ, nhìn đăm đăm vào ánh trăng chiếu sáng khắp viện trong tư thế bất động.
Sau đó, Trình Đức Hiên rốt cuộc cũng nói chuyện, nhưng lời nói của ông ta lại khiến Trình Mục Du cảm thấy khó hiểu.
“Có lẽ… cha thật sự đã già rồi. Mấy ngày nay, ta luôn cảm thấy đầu óc có lúc tỉnh táo nhưng có lúc lại mê muội, không thể nhớ rõ rất nhiều chuyện, cho nên hôm nay ta mới hiểu lầm tẩu tử của con”
Trình Mục Du vội vàng tới gần ông ta: “Cha, vừa rồi cha không nói vậy. Cha đã nói rằng…”
“Được rồi!” Trình Đức Hiên giơ tay lên để ngăn hắn lại: “Cha đã mệt mỏi rồi nên muốn nghỉ ngơi sớm một chút. Con cũng trở về với Tấn Nhi đi”
“Cha…” Trình Mục Du kinh ngạc và còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Trình Đức Hiên đã đẩy hắn ra khỏi cửa và đóng sầm lại một tiếng trước mặt hắn.
Trình Mục Du đứng trước cửa một hồi lâu, cho đến khi nhìn thấy ngọn đèn dầu bên trong vụt tắt thì hắn mới bước từng bước cẩn trọng ra khỏi sân, vừa đi về phía phòng mình vừa mang theo sự nghi ngờ và khó hiểu.
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần của Trình Mục Du, Trình Đức Hiên chậm rãi thở phào một hơi và buông lỏng trái tim đang treo lơ lửng. Nhưng ngay lập tức, một cảm giác chua xót chợt dâng trào trong lòng và xông thẳng lên óc ông ta, khiến cho đôi mắt đầy tang thương và tâm sự đong đầy nước mắt.
Tại sao ông ta không muốn kể những chuyện mà mình đã làm với đứa con trai mà ông ta đã ký thác kỳ vọng rất lớn? Lẽ nào Trình Đức Hiên sợ rằng một khi biết những chuyện ông ta đã làm, Trình Mục Du sẽ xa lánh và oán hận ông ta, thậm chí là… khinh bỉ cha mình?
Trình Đức Hiên chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm. Nhưng hôm nay khi đối mặt với Trình Mục Du, ông ta lại tỏ ra hơi rụt rè. Cũng chính điều này đã khiến ông ta trằn trọc trên giường cả đêm mà vẫn không thể ngủ nổi.
***
Sáng hôm sau, Trình Mục Du bảo Tấn Nhi đến trước cửa phòng Trình Đức Hiên để đánh thức tổ phụ của cậu rời giường. Vì nhìn thấy bộ dạng của cha mình ngày hôm qua nên Trình Mục Du rất lo lắng, do đó nếu để cháu trai mà Trình Đức Hiên yêu thương nhất tới đó thì sẽ rất hữu dụng.
Tấn Nhi gõ cửa mấy cái và gọi tổ phụ mấy lần nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Vì vậy, cậu bèn đến bên cửa sổ và vươn cổ nhìn vào bên trong: Trình Đức Hiên không có trong phòng, trên giường cũng không có bóng dáng của ông ta mà chỉ có một xấp chăn bông chưa được mở ra.
Tấn Nhi gãi đầu và chạy ra phía ngoại viện, hô to: “Không thấy tổ phụ đâu cả. Không thấy tổ phụ đâu cả”
***
Khi người của Trình gia đang vô cùng lo lắng và tìm kiếm Trình Đức Hiên ở khắp đầu đường cuối ngõ thì ông ta đang trên đường đến Đại Tương Quốc tự. Trời chỉ vừa rạng sáng và sương mù rạng đông vẫn còn chưa tan, lại thêm đường núi rất khó đi nên chỉ sau thoáng chốc, Trình Đức Hiên đã cảm thấy chân tay ê ẩm và miệng lưỡi khô khốc. Vì vậy, ông ta bèn ngồi xuống một tảng đá ven đường và lấy bịch nước mang theo bên người ra để uống.
Bên tai chợt vang lên tiếng bước chân mơ hồ. Trình Đức Hiên nhìn ngó xung quanh và quả nhiên nhìn thấy hai bóng người lần lượt từ trong sương mù đi ra. Họ đi thẳng về hướng mà ông ta đang nghỉ ngơi.
Trình Đức Hiên nhìn chằm chằm vào người phía sau một lúc, sau đó đột nhiên tặc lưỡi, đứng dậy và khom mình hành lễ: “Thừa tướng đại nhân, sao ngài lại ở đây? Sao mới sáng sớm mà ngài đã đến ngôi chùa này?”
Triệu Trạch Bình dừng lại và cùng Thẩm Thanh đang đứng phía trước đáp lễ với Trình Đức Hiên, sau đó nói: “Hôm qua việc công bận rộn nên ta không có thời gian tế bái tổ tiên và cha mẹ, vì vậy hôm nay ta muốn đến Đại Tướng Quốc tự từ sáng sớm để dâng một nén hương cho người đã khuất để tỏ lòng hiếu thảo” Nói tới đây, ông ta chợt dừng lại một thoáng và hỏi: “Trình đại nhân, chẳng lẽ ngài cũng đến đây dâng hương giống ta? Nhưng tại sao ngài lại đi một mình và không dẫn ai theo cùng? Con đường núi này rất khó đi, ngài cũng không còn trẻ nữa, ngộ nhỡ có sơ suất gì thì sao?”
Nói xong, ông ta lại sực nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc và hỏi tiếp: “Lẽ nào Trình đại nhân tới đây một mình là vì trong nhà đã xảy ra chuyện không tiện nói rõ với người khác? Hay là người trong nhà không hề quan tâm tới chuyện này nên ngài mới phải đến đây một mình?”
Thấy vẻ mặt đầy khó xử của Trình Đức Hiên, Triệu Trạch Bình vuốt bộ râu dài và suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng ngập ngừng hỏi: “Nếu lão phu đoán không sai thì chắc chắn Trình gia đã xảy ra điều gì đó rất kỳ lạ, cho nên ngài mới phải cầu xin Thần Phật phù hộ và giúp đỡ, đúng không?”
Triệu Trạch Bình luôn giỏi đoán ý người khác cho nên Trình Đức Hiên cũng không quá ngạc nhiên khi ông ta đoán đúng. Trình Đức Hiên thở dài một hơi, nhẹ nhàng khom lưng hành lễ và nói: “Hạ quan không dám dối gạt đại nhân, quả thật gần đây trong nhà đã xảy ra vài chuyện kỳ quái, vì vậy hạ quan muốn mời sư phụ ở Đại Tương Quốc tự về nhà để xem thử tình hình, xua đuổi tà ma và phòng trừ tai họa”
Tinh thần của Triệu Trạch Bình đột nhiên hăng hái hẳn lên: “Trình đại nhân. Ngài có thể kể sơ qua cho ta nghe về chuyện đó không?”
Trình Đức Hiên không thể từ chối, vì vậy ông ta đành phải kể rõ từng sự kiện đã xảy ra gần đây cho Triệu Trạch Bình biết. Nhưng mà đương nhiên Trình Đức Hiên sẽ không kể lại đầu đuôi câu chuyện mà chỉ nói rằng dường như Lưu Tử Thiên đã thay đổi tính cách và trở thành một người khác, thậm chí còn định ra tay sát hại ông ta.
Nghe vậy, Triệu Trạch Bình cúi đầu suy nghĩ suốt một hồi lâu, sau đó đột nhiên tiến vài bước về phía Trình Đức Hiên và thấp giọng hỏi: “Trình đại nhân, ngài đã từng nghe nói về Yếm Thắng thuật chưa?”