Tân An Quỷ Sự

Chương 537: Biện minh

Chương Trước Chương Tiếp

Trình Đức Hiên cầm đồ lên, ánh mắt khẽ liếc nhìn bức tranh hình hoa sen được vẽ bằng bút trên vạt trước của bộ đồ giấy rồi nói: “Bộ quần áo này rất nhẹ, phụ thân mặc vào e rằng không thể chống lạnh được”Lưu Tử Thiên mỉm cười: “Lời nói của phụ thân thật kỳ lạ, con dâu thường nghe mọi người nói rằng âm tào địa phủ khí lạnh rất nhiều, vì vậy còn đặc biệt vẽ hoa sen xanh lên trên bộ đồ giấy này, để xua đuổi tà ma và chống lạnh, để người có thể sống bình yên dưới âm phủ”

Trình Đức Hiên lạnh lùng nhìn nàng ta: “Nhưng đáng tiếc, ta vẫn chưa chết, người chết là ngươi đấy”

Nghe những lời này, sắc mặt của Lưu Tử Thiên đột ngột thay đổi, khuôn mặt trở nên trắng bóc, trên đó nổi đầy vết lở loét đỏ, giống như nụ hoa đang chờ nở.

Nàng ta đột nhiên đứng lên, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo, khuôn mặt xinh đẹp ép sát vào mặt Trình Đức Hiên, từ kẽ răng chậm rãi nặn ra một câu: “Ngươi sẽ có thể sử dụng ngay thôi, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi, đến lúc đó cháu của ngươi cũng phải may thêm một chiếc áo lạnh, ta chuẩn bị trước cho ngươi, chẳng phải là tốt quá rồi sao?”

Trình Đức Hiên bị hơi thở thối thoát ra từ miệng của nàng ta ép cho phải lùi lại hết lần này đến lần khác, nhưng ông ta vẫn kiên quyết nói: “Tất cả đều là yêu thuật của ngươi, lão phu không tin, ta khuyên ngươi nên thông minh một chút, mau chóng rời khỏi nhà của lão phu, nếu không ngày mai ta sẽ đến Đại Tương Quốc tự tìm pháp sư đến thu phục ngươi, khiến cho ngươi vĩnh viễn cũng không được đầu thai nữa”

Lưu Tử Thiên rõ ràng không bị lời nói này của ông dọa sợ hãi, hai tay nàng ta cầm chiếc áo giấy được nhồi bông căng phồng, từng bước đi về phía Trình Đức Hiên, khi tay nàng ta chạm vào cánh tay của Trình Đức Hiên, ông ta giật mình, bởi vì tay của Lưu Tử Thiên còn lạnh hơn hơn sắt lạnh, cực kỳ cứng, ông ta vùng vẫy nhiều lần nhưng cũng không có kết quả.

Lưu Tử Thiên cười khẩy vài tiếng, giọng điệu đột nhiên chuyển thành giọng đàn ông, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghe rất chói tai: “Trình đại nhân, tại sao ngươi lại tìm người giúp đỡ thế? Ngươi đã sắp chết rồi, chẳng lẽ linh hồn còn có thể bay đến trước điện của Phật tổ để cầu xin nữa à? Ta nghĩ Phật tổ cũng sẽ không thèm để ý tới ngươi đâu, trên tay người đã dính máu tươi, tội ác nặng nề, Thần Phật làm sao có thể giúp một kẻ như ngươi được?”

Nói xong, nàng ta dùng bộ y phục giấy trong tay mình bao trùm lên khuôn mặt sợ hãi của Trình Đức Hiên, đẩy ông ta xuống đất, dùng hai tay đè mạnh lên bộ y phục, bịt chặt miệng và mũi ông ta lại.

Trong lúc giằng co, chiếc áo giấy bị rách “soạt” một tiếng, bông vải bên trong từ khe hở trào ra ngoài, tràn vào trong lỗ mũi và miệng của Trình Đức Hiên, không cho ông ta một chút khe hở để hô hấp.

Trình Đức Hiên kêu la “ưm ưm”, hai tay cố gắng đẩy Lưu Tử Thiên ra, nhưng nàng ta rất khỏe, cả người lại đang ngồi trên người Trình Đức Hiên, đè chặt tứ chi của ông ta, khiến cho sự phản kháng của ông ta trở nên vô cùng lực bất tòng tâm.

Lồng ngực của Trình Đức Hiên càng lúc càng thít chặt, giống như có hàng ngàn mũi kim mảnh đang đâm vào hai bên phổi của ông ta, cổ họng ông ta như muốn nổ tung, đau đớn, bỏng rát, ngay cả đôi mắt trũng sâu đầy nếp nhăn cũng hơi lồi ra, suýt chút nữa nó đã nhảy ra khỏi hốc mắt rồi.

Ông ta lại nghĩ đến những lời của Trình Mục Du một lần nữa: Nhân quả không phải là chuyện tuyệt đối, nhưng chắc chắn là không thể tránh khỏi. Phúc hay họa là chuyện khó lường, còn phải xem cơ duyên thế nào nữa…

Ví dụ bây giờ, cảm giác sống còn tệ hơn đã chết giống như đang ở trong địa ngục.

Một lúc sau, chút ý thức còn sót lại bắt đầu rời khỏi ông ta, ông ta cố gắng nắm bắt chút tỉnh táo cuối cùng, nhưng lại phát hiện ra là trong lúc hấp hối, tất cả những gì ông ta có thể cảm nhận được chỉ là nỗi sợ hãi sâu sắc.

Ông ta sợ rồi, sống biết bao nhiêu năm như vậy, lần đầu tiên ông ta nếm trải cảm giác sợ hãi. Ông ta sợ chết, càng sợ sau khi mình chết sẽ bị những oan hồn đã chết dưới tay ông ta tra hỏi, đặc biệt là người đó, cửu ngũ chí tôn được hàng ngàn người kính trọng.

Người đó sẽ nói gì với mình đây? Trình Đức Hiên, ngươi vì một chút tư lợi của mình mà lại dám mưu hại hoàng đế khai quốc của Đại Tống?

Nghĩ đến đây, thân thể của ông ta co giật kịch liệt, sau đó bắt đầu khẽ run lên, không thể kiềm chế lại, cũng không thể dừng lại, giống như vài chiếc lá khô còn sót lại trên ngọn cây trong trận gió mưa kịch liệt.

“Phụ thân, người đang làm gì vậy?”

Giọng nói của Trình Thu Trì dường như từ trên trời xa xôi bay xuống, quay cuồng trong không khí thật lâu mới lọt vào tai ông ta. Sau đó, ông ta cảm thấy mình bị người ta đẩy mạnh, nặng nề rơi xuống đất, cơ thể vô cùng đau đớn, nhưng ý thức đã khôi phục lại, hô hấp dần trở nên bình tĩnh hơn.

Trong lúc mơ hồ, ông ta mở mắt ra, nhìn thấy Lưu Tử Thiên bị Trình Thu Trì kéo lên khỏi mặt đất, ôm vào lòng. Nàng ta đang khóc lóc, nước mắt giàn giụa trên mặt, như thể nàng ta đã rất sợ hãi.

“Tướng công…” Nàng ta vừa nức nở vừa tiếp tục nói: “Ta thấy trời trở lạnh nên vội may cho phụ thân một chiếc áo bông, nhưng vừa rồi khi ta mang áo đến cho phụ thân, ông ấy đã nói rất nhiều lời khó hiểu với ta. Còn đè ta xuống đất, lấy quần áo bịt miệng và mũi ta, nếu tướng công không về kịp, e rằng ta và đứa con trong bụng đã phải cùng nhau đi xuống hoàng tuyền rồi”

Nói xong, nàng ta càng khóc to hơn, còn trốn sau lưng Trình Thu Trì, như thể nàng ta không muốn đến quá gần Trình Đức Hiên.

Trình Đức Hiên nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện trong tay mình đang cầm một chiếc áo bông màu đen, trên đó có thêu hoa văn hoa lan, đường chỉ cẩn thận, tinh xảo trang nhã, vừa nhìn đã biết tốn rất nhiều công sức.

Ông ta nhíu mày lắc đầu, vội vàng biện hộ cho mình: “Không phải, vừa rồi Tử Thiên rõ ràng đã cầm một chiếc áo tang vào, nàng ta còn nói rằng chiếc áo tang này là chuẩn bị trước cho ta, bởi vì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ta” Nói đến đây, nhờ có Trình Mục Du đỡ ông ta mới đứng dậy được, run rẩy chỉ vào Lưu Tử Thiên: “Hai đứa đừng để bị nàng ta lừa, vừa rồi nàng ta suýt nữa đã đè chết ta, nhìn xem, cánh tay của ta còn bị nàng ta siết bầm rồi này”

Vừa nói, ông ta vừa xắn tay áo lên, như thể đang chứng minh sự trong sạch của mình.

Nhưng Trình Thu Trì không muốn tiếp tục tranh luận về vấn đề này nữa, sau khi trải qua những chuyện gần đây, trong lòng hắn ta đã nhận định rằng phụ thân của mình đã có chút hồ đồ rồi, hơn nữa, ban nãy khi hắn ta vừa mới bước vào, hắn ta đã nhìn thấy rõ ràng Trình Đức Hiên đang quỳ bên cạnh Lưu Tử Thiên, dùng cái áo bông mới toanh kia đè mạnh vào mũi và miệng nàng ta, mắt thấy chính là sự thật, tranh cãi tiếp tục cũng còn ý nghĩa nữa.

Vì vậy, hắn ta nhìn Trình Mục Du đầy ẩn ý, rồi nói với Trình Đức Hiên: “Phụ thân, Tử Thiên đã bị sợ hãi rồi, con trở về phòng với nàng ấy trước. Để Mục Du ở lại với phụ thân, đợi đến khi Tử Thiên ngủ rồi, con sẽ quay lại” Nói xong, hắn ta đỡ Lưu Tử Thiên rời đi.

Nhìn thấy hai người đi ra khỏi phòng, Trình Mục Du ngồi xổm nửa quỳ bên cạnh Trình Đức Hiên, nắm lấy bàn tay đã nổi đầy gân của ông ta, nhẹ giọng hỏi: “Phụ thân, không phải là con hoàn toàn không tin lời người, mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mong người có thể nói rõ cho con biết, có lẽ con có thể giúp phụ thân”

Trình Đức Hiên nắm chặt tay, nhưng ánh mắt vẫn dán vào bóng lưng của Lưu Tử Thiên, ông ta thì thầm: “Mục Du, chẳng lẽ con không nghe thấy tiếng cười sao? Âm thanh đó phát ra từ bụng của tẩu tẩu con, lớn tiếng, chói tai, rất đáng sợ”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)