Trình Mục Du bị hỏi thế thì nhất thời sững sờ, sau khi định thần lại, hắn mới ngẩng đầu nhìn Trình Đức Hiên và chậm rãi nói: “Phụ thân, kể từ khi trở thành huyện lệnh của Tân An, con đã trải qua quá chuyện kỳ lạ, đã không còn cảm thấy bất ngờ nữa rồi. Sau khi người tự mình trải qua vụ án chim Khuất Tử, chẳng lẽ người còn không tin trên đời này có quỷ quái, có nhân quả sao?”Trình Đức Hiên ném chiếc váy giấy có in hoa mẫu đơn đỏ vào ngọn lửa càng cháy càng dữ dội, bình tĩnh nói: “Nhưng cho dù có thì đã sao? Khi còn sống thì để mặc người khác xâu xé, chẳng lẽ đến khi chết đi rồi thật sự sẽ trở thành oan hồn để báo thù hay sao?”
“Nhân quả không phải là chuyện tuyệt đối, nhưng cũng khó tránh khỏi, phúc hay họa là chuyện khó lường, còn phải xem cơ duyên thế nào nữa, chỉ biết bản thân mình thì làm sao có thể nhìn thấy nỗi lo lắng sâu xa được!” Trình Mục Du nói xong, hắn ném một ít giấy tiền vào lửa. Trong ngọn lửa, hắn nhìn thấy trên khuôn mặt của Trình Đức Hiên thoáng qua một biểu cảm khó đoán, sắc mặt của ông ta cũng trở nên tái nhợt hơn một chút. Hắn lo lắng cho phụ thân, liền đứng dậy đi tới bên cạnh ông ta, nhẹ giọng hỏi: “Phụ thân, buổi tối gió lạnh, hay là người trở về phòng nghỉ ngơi trước đi”
Trình Thu Trì cũng đi tới: “Phụ thân, hay là con đưa người trở về phòng nhé”
Trình Đức Hiên ngẩn ngơ “ừ” một tiếng, sau đó chống lưng đứng lên: “Ta tự quay về được rồi, hai đứa cứ ở lại đây, đốt mấy thứ này đi”
Nói xong, ông ta mặc kệ lời can ngăn của hai huynh đệ Trình gia, nhất quyết một mình đi về nhà.
Trình Thu Trì nhìn bóng lưng của ông ta đang đi xa dần, quay đầu nhỏ giọng nói với Trình Mục Du: “Phụ thân gần đây rất kỳ lạ, nói chuyện không đâu vào đâu, ví dụ như mấy ngày trước ông ấy không chỉ chẩn đoán sai tình trạng của Tử Thiên mà còn viết sai đơn thuốc nhưng vẫn không chịu thừa nhận, cứ khăng khăng cho rằng Tử Thiên đã miêu tả sai triệu chứng, hơn nữa còn nói rằng đơn thuốc đó đã bị người khác viết ở mặt sau, nhưng ta đọc xuôi đọc ngược mấy lần cũng vẫn không thể hiểu được trên đơn thuốc đó viết gì. Mục Du, đệ nói xem có phải là phụ thân đã lớn tuổi rồi, vì vậy đầu óc của ông ấy cũng không còn minh mẫn như trước nữa không?”
Trình Mục Du “ồ” lên một tiếng, sau đó lắc đầu nói: “Không thể nào, phụ thân còn chưa đến sáu mươi tuổi, làm sao ông ấy có thể hồ đồ được? Ta nghĩ ông ấy có tâm sự, không thể giải tỏa, vì vậy tinh thần mới ngẩn ngơ như thế” Nói đến đây, hắn đưa mắt về phía Trình Thu Trì, chắp tay lại rồi nói: “Đại ca, ta ở Tân An, không thể lúc nào cũng để ý đến phụ thân. Mặc dù bây giờ tẩu tẩu đang mang thai, nhưng đại ca vẫn nên quan tâm đến phụ thân nhiều hơn, đừng để ông ấy vì lo lắng mà sinh bệnh”
***
“Phúc hay họa là chuyện khó lường, còn phải xem cơ duyên thế nào nữa” Trình Đức Hiên lẩm nhẩm câu đó rồi đi một mạch vào trong nhà, ông ta không thắp đèn, chỉ đóng cửa lại, ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn vào cái bóng gấp khúc trên mặt đất.
Trầm mặc hồi lâu, mãi đến khi thắt lưng cảm thấy có chút đau nhức, ông ta mới cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Hôm đó lão phu không phải cố ý chẩn đoán sai bệnh tình của ngươi, mà là bởi vì trời đã âm u, cộng thêm ta đang có việc gấp cần phải xuất cung, cho nên mới chẩn đoán sai, khiến cho tình trạng của ngươi ngày càng tồi tệ hơn, lão phu thừa nhận điều này, tuyệt đối không thoái thác”
“Nhưng căn bệnh này không phải là vô phương cứu chữa, cũng không phải là ngươi không có cơ hội để khám lại lần nữa. Đến cuối cùng, ngươi lại chọn cách gieo mình tự tử, tất cả là do ý chí ngươi không kiên định, tính cách yếu đuối, không thể chịu đựng nổi cơn đau do bệnh tật giày vò, liên quan gì đến lão phu, bây giờ ngươi lại tới đây nhắm vào một mình ta để báo thù, ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi, hay là giống như ngươi, bị dọa cho mất hồn mất vía, thậm chí đi vào ngõ cụt hay sao?”
Ông ta mỉm cười lắc đầu: “Ta sẽ không như vậy. Trên thế giới này có rất nhiều người hành nghề y, nhưng chỉ có ta là đã leo được lên đến đỉnh cao. Ngươi có biết tại sao không? Bởi vì ta không lo sợ, thận trọng như các ngươi, sợ rằng mình sẽ hại chết người ta. Trên đời có ngàn vạn loại dược thảo, công dụng cũng khác nhau, nếu không thử từng loại một làm sao biết được công hiệu của nó?”
Nói đến đây, nụ cười trên mặt ông ta càng đậm, nếp nhăn đan xen dưới ánh trăng phản chiếu trông có chút kỳ dị: “Ngươi cho rằng trên con đường mà ta đi đến được ngày hôm nay không dính chút bụi bẩn nào sao? Ngươi sai rồi, nếu muốn làm thầy thuốc giỏi nhất trên đời này thì trên áo choàng nhất định phải dính máu tươi, còn ngươi, chẳng qua chỉ là một trong những viên đá lót đường nhỏ bé mà thôi”
Ông ta chậm rãi đứng lên: “Cho nên, ngươi cũng đừng ảo tưởng dùng mấy cái tiểu xảo này để hù dọa lão phu, nếu như ta đã sợ thì ngay từ đầu ta đã không làm như vậy rồi, nếu như ta là kẻ nhát gan, ta đã bị dọa cho chết cả trăm lần từ lâu rồi”
Ông ta lại cười ha hả, tiếp tục nói: “Lúc còn sống ngươi ngu ngốc, chết cũng chẳng thông minh ra được, chi bằng mau chóng giải thoát. Kiếp sau đừng đần độn như vậy, làm một người hiểu chuyện đi”
Nói xong, khe hở nhỏ trong lòng ông ta cuối cùng cũng được chữa lành, ông ta cảm thấy tinh thần sảng khoái, ngay cả không khí có mùi tro giấy cũng trở nên ngọt ngào hơn rất nhiều.
Có lẽ những người như Trình Đức Hiên là phù hợp nhất với quy luật sinh tồn, bọn họ có một trái tim với khả năng tự phục hồi mạnh mẽ, cho dù họ có làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu, đều có thể tìm ra những lý do hoàn hảo để giúp họ phủ một lớp vàng và bạc sáng bóng bên ngoài những vết bẩn thỉu kia.
Rồi dần dà lâu dài, ngay cả chính bản thân họ cũng tin rằng trái tim của bọn họ chứa đầy vàng bạc và châu báu, chứ không phải là cặn bã dơ bẩn.
Bọn họ sử dụng điều này để duy trì một cuộc sống mạnh mẽ, tiếp tục thực hiện tội ác của mình…
Đột nhiên trước cửa có một bóng đen xuất hiện, nụ cười trên khóe môi Trình Đức Hiên lập tức biến mất, ông ta ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm bóng người kia, trong lòng cảm thấy có chút chờ mong, ông ta muốn xem thử, thứ này rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến mức nào, có thể giở được cái trò gì.
Vì vậy ông ta hắng giọng gọi bóng đen bên ngoài một tiếng: “Tử Thiên, không phải con mệt sao, không nghỉ ngơi đi mà còn tới đây?”
Bóng người khẽ nhúc nhích, sau đó một tiếng cười truyền đến: “Phụ thân, người mở cửa ra đi, con có thứ muốn tặng cho người”
Trình Đức Hiên chăm chú nhìn nàng ta: “Cũng không phải là thứ gì quan trọng, ngày mai đưa tới cũng không muộn”
“Không được” Lưu Tử Thiên quả quyết nói: “Ngày mai… sẽ muộn mất…”
Trình Đức Hiên “ừm” một tiếng, đi đến bàn thắp một ngọn đèn dầu, sau đó nói với ra bên ngoài: “Được rồi, vậy con vào đi”
Không lâu sau, cửa phòng bị Lưu Tử Thiên đẩy ra, khuôn mặt nàng ta hồng hào, híp mắt tươi cười, hoàn toàn khác với người ốm yếu sợ bị lạnh trước đó, đồ trên tay nàng ta bị gió thổi phát ra tiếng “hù hù hù”, tay còn lại của nàng ta ấn nhẹ phía trên xuống, nhấc chân bước vào ngưỡng cửa, không chút e dè đi đến trước mặt Trình Đức Hiên và ngồi xuống.
“Phụ thân, trời trở lạnh, con thấy sắc mặt của người mấy ngày nay không được tốt cho lắm, cho nên mới làm cho người một cái áo bông”
Trình Đức Hiên lặng lẽ nhìn nàng ta chằm chằm, chậm rãi nói: “Con đang mang thai, lại là đứa con đầu lòng, đừng vất vả như vậy”
Lưu Tử Thiên lắc đầu: “Tuy rằng đứa trẻ quan trọng, nhưng con dâu vẫn luôn quan tâm đến cơ thể của phụ thân” Nói rồi, nàng ta đẩy đồ trong tay đến trước mặt Trình Đức Hiên: “Phụ thân, hãy xem màu sắc và chất liệu vải có phù hợp với sở thích của người không, nếu người thích mỗi năm con đều sẽ làm một chiếc cho người”