Tân An Quỷ Sự

Chương 535: Áo đông

Chương Trước Chương Tiếp

Khi cửa phòng đóng lại, tiếng cười của Nguyệt Nha cũng trở nên xa xôi lúc có lúc không. Bây giờ, nụ cười trên mặt Lý Đức Nhượng mới tắt, ông ta nhìn người đang đứng trước ghế, nhẹ nhàng hỏi: “Bên kia có tin gì?”Người nọ hành lễ: “Đại nhân, mấy ngày nay thuộc hạ đã ở Liêu Dương để tìm hiểu nguyên nhân thất bại của âm binh, trời đã không phụ lòng người, mấy ngày trước, cuối cùng thuộc hạ cũng tìm được người tận mắt nhìn thấy toàn bộ sự việc”

Lý Đức Nhượng nhíu hai mày rậm lại: “Hắn ta nói gì?”

“Người đó là một người làm ăn, vào ngày âm binh đánh úp thành, đúng lúc hắn ta đang ở ngoài thành, cho nên mới thấy rõ toàn bộ sự việc. Hắn ta nói rằng lúc đó mình đang trốn trên một sườn núi cách cổng thành không xa, trông thấy binh sĩ bảo vệ thành của Đại Tống bị âm binh đánh đến mức không thể kháng cự và gần như bị tiêu diệt toàn bộ, thế nhưng khi binh lính đã bại trận, thành bị phá, thì có một đạo nhân cầm xích sắt trong tay đi từ đằng xa tới, trong lòng bàn tay gã có ba ngọn lửa, giơ tay lên rồi thả tay xuống đã cuốn sạch ba nghìn âm binh của ngài vào biển lửa, và thiêu rụi toàn bộ chúng”

Lý Đức Nhượng đột nhiên đứng lên, hai mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm khuôn mặt người nọ: “Đạo sĩ kia trông như thế nào?”

“Lão mặc quần áo bình thường, nhưng trên cổ lão có một vết sẹo dày như một con rắn nhỏ…”

Nghe vậy, Lý Đức Nhượng không nói gì một lúc lâu, sau khoảng nửa nén hương, ông ta mới nhếch miệng nói ra ba chữ: “Lại là lão”

“Đại nhân, thuộc hạ ngu dốt, rốt cuộc đạo sĩ kia là ai? Chẳng lẽ là người quen cũ của đại nhân à?”

“Người quen cũ? Đúng là người quen cũ” Lý Đức Nhượng cười, giọng nói lạnh lẽo như cắt da cắt thịt, nghe thấy mà rùng mình: “Năm đó nếu không phải lão đột nhiên phản bội, tiết lộ kế hoạch phục kích quân Tống ra ngoài, thì ba nghìn quân Liêu là thuộc hạ của ta sẽ không chết thảm trong Âm Binh Tào”

Người nọ sửng sốt: “Ta chỉ biết lúc đó trong quân có kẻ phản bội, không ngờ lại là đạo sĩ kia? Nhưng đại nhân à, đạo sĩ kia rõ ràng là người Tống, nhưng tại sao lại biết được chuyện quân sự bí mật của Đại Liêu chúng ta”

Lý Đức Nhượng nhìn những tia nắng xuyên qua cửa sổ, nheo đôi mắt chim ưng, nói nhỏ: “Pháp lực của lão cao cường, được Cảnh Tông tin tưởng, lão còn từng lập giao ước với Cảnh Tông”

“Giao ước?”

Lý Đức Nhượng lặng lẽ gật đầu, rồi chợt ngẩng lên nhìn về phía người nọ, nói với giọng nói kiên quyết không thể chối cãi: “Ngươi cử người đi hỏi tung tích của lão, sau khi xác định được, chúng ta sẽ lên đường”

Người nọ sửng sốt: “Đại nhân, ngài muốn đến Đại Tống à?”

Lý Đức Nhượng nở nụ cười hung ác nham hiểm: “Đã qua nhiều năm như vậy, đến lúc ta phải đi gặp lại người bạn cũ này rồi”

***

Trời vẫn chưa sáng hoàn toàn, những kẻ sai vặt của Trình gia đã mua giấy ngũ sắc và bông mang về viện, chất thành một đống lớn.

Nghe thấy tiếng động, Lý Ngọc San vừa ngáp vừa bước ra khỏi phòng, thấy những người khác đang xúm xít quanh viện thì thầm bàn bạc chuyện gì đó, nàng ta chen lên phía trước thờ ơ hỏi: “Mua nhiều giấy màu như này làm gì? Cả bông này nữa, vàng hết cả rồi, trông không ra gì cả”

Nàng ta nói xong mới phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình, có cả ánh mắt coi thường và khó hiểu, nàng ta cảm thấy hơi chột dạ, lầm bầm: “Nhìn ta làm gì? Các ngươi mua bông đểu mà không cho người khác nói à?”

Nàng ta vừa dứt lời thì thấy Trình Thu Trì nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu cho nàng ta đừng nói nữa, nhưng hắn ta vẫn chậm một bước, Lưu Tử Thiên hắng giọng rõ to, cười nói với Lý Ngọc San: “Chẳng lẽ muội muội không biết hôm nay là lễ áo đông? Mấy giấy ngũ sắc và bông này là để làm hàng mã cho tổ tiên đấy. Người nhà sẽ đến ngã tư cách nhà không xa để gửi áo đông cho hồn ma lang thang, làm như vậy để những hồn ma có nơi để về, không phải chịu rét nữa, mua chuộc những hồn ma lang thang đó để chúng chung sống hòa bình với tổ tiên nhà mình”

Lý Ngọc San nghe Lưu Tử Thiên nói rõ ràng đâu ra đấy thì biết nàng đang cố ý cười nhạo mình ít học trước mặt đám hạ nhân, nên căm hận liếc nàng một cái rồi quay lưng rời khỏi đám người đi về phía trước, khi đi đến cửa, nàng ta vịn cửa nhìn Lưu Tử Thiên “xì” một tiếng: “Có gì hơn người đâu, không phải lễ áo đông thôi à, ngày này sang năm còn chưa chắc phải làm nhiều hàng mã như thế đâu?”

Nhìn thấy Lý Ngọc San tức giận bỏ đi, Trình Thu Trì đã đứng ngồi không yên, hắn ta đang định đi theo nhưng lại bị Trình Đức Hiên gọi lại: “Thu Trì, bây giờ tiệm Nam Chỉ đã bán sẵn áo giấy, giày dép, không cần mua về tự làm, Tử Thiên lại đang mang thai, tự làm những thứ này thì thật mất công”

Trình Thu Trì cười nói: “Con cũng không muốn nàng làm vậy, nhưng khi mẫu thân và đệ muội còn sống cũng hòa thuận với Tử Thiên, nên nàng muốn nhân dịp này bày tỏ tình cảm của mình”

Trình Đức Hiên gật đầu khen ngợi: “Nếu đã như vậy, con bảo mấy nha hoàn đến làm cùng nó, đừng làm mệt quá” Nói xong, ông ta thay đổi chủ đề: “Khi nào Mục Du với Tấn Nhi đến?”

Trình Thu Trì vội nói: “Tối qua Mục Du đã khởi hành từ Tân An, có lẽ trước buổi trưa sẽ về đến nhà, không để mọi việc chậm trễ đâu, phụ thân cứ yên tâm”

Trình Đức Hiên gật đầu: “Lễ thanh minh nó cũng không về, lần này cũng nên về cúng bái tổ tiên thể hiện lòng hiếu thảo”

***

Theo như lời của Trình Thu Trì, chưa tới buổi trưa, xe ngựa của Trình Mục Du đã về, người thân gặp nhau không khỏi nói chuyện một lúc lâu, sau đó người trong nhà cùng ra ngoại thành quét dọn cây tùng, cúng bái phần mộ và đốt hàng mã vàng bạc trước mộ.

Khi trở lại Trình gia, trời đã chạng vạng, Tấn Nhi nhìn thấy trên bàn đầy đồ chiên, rồi sờ lên cái bụng phẳng lì của mình, nói nhỏ với Tưởng Tích Tích: “Bận cả ngày rồi, cuối cùng cũng được ăn”

Tưởng Tích Tích bĩu môi cười, cúi người nói nhỏ vào tai cậu: “Đây là đồ cúng tổ tiên, lát nữa tế bái xong, còn phải đến ngã tư đốt quần áo giấy, lúc về mới ăn được, đệ cố nhịn một chút, nếu không cha đệ lại bảo đệ yếu ớt”

Tấn Nhi bất lực nhưng đành phải nghe theo, cũng may là ban ngày đã cúng mộ tổ tiên rồi, nên việc cúng bái cũng chỉ làm qua loa, lễ cúng rất đơn giản nên khi trời vừa tối, người trong nhà cùng đến ngã tư đốt hàng mã.

Đám hạ nhân và mọi người rắc tro xuống đất thành vòng tròn, thắp hương dâng lễ, trong hương khói lượn lờ, mọi người đốt những thỏi vàng giấy rồi đặt vào vòng tròn, vừa bày tỏ niềm thương nhớ với người thân đã khuất, vừa thút thít khóc thương.

Một cơn gió lạnh thổi tới cuốn bay tro tàn còn ánh lửa, Lưu Tử Thiên không kìm được mà hắt hơi mấy lần, Trình Thu Trì sợ nàng bị cảm lạnh nên đã nói với Trình Đức Hiên: “Phụ thân, hay là để Tử Thiên về trước, nàng đã bận cả ngày rồi, con sợ nàng không chịu đựng được nữa”

Trình Đức Hiên lo lắng cho đứa trẻ trong bụng nên đã gật đầu đồng ý và ra lệnh cho nha hoàn đưa Tử Thiên về nhà.

Thấy nàng đi xa, Trình Đức Hiên lại ngồi xuống chiếc ghế, ông ta nhìn chằm chằm vào những ánh lửa nhảy nhót bên trong vòng tròn màu xám, trong mắt ông ta chợt có gì đó bị dập tắt, ông ta hỏi nhỏ Trình Mục Du đang đốt hàng mã: “Con tin trên đời này có quỷ không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)