Hữu Nhĩ cảm thấy sương mù trước mặt đang tan ra, mắt thần giữa hai lông mày dần dần biến mất, hai mắt thường mở raTheo lời dặn của Yến Nương, hắn vội vàng mang một chén nước đến trước mặt nàng, nói: “Ta vừa thấy cô nương không vui, hình như cô đã mơ thấy chuyện gì khó chịu, cô có thể kể cho ta nghe được không?”
Yến Nương vuốt lại mái tóc ướt đẫm nước mưa, nàng thờ ơ ngước mắt lên nhìn hắn: “Ta mơ thấy ngươi lỡ tay làm vỡ bình hoa, cho nên mới tức giận như vậy, trong mơ ta đã đánh ngươi đến mức ngươi hét ầm lên, rồi trốn trên cây không dám xuống đất”
Hữu Nhĩ biết nàng không muốn nói thật nên không hỏi nữa, hắn chỉ vào bếp lấy một hũ mật vải loại ngon, múc hai thìa cho vào chén, sau đó khuấy đều, rồi mới đẩy chén về phía nàng: “Uống đi, trong lòng cay đắng, có lẽ uống cái gì ngọt sẽ thoải mái hơn”
Yến Nương nghe hắn nói như có ẩn ý gì đó, nàng đặt cái chén xuống, vươn tay nắm lấy hai cái lỗ tai đầy lông của hắn kéo đến trước mặt mình, nhìn kỹ một lát, rồi nhíu mày hỏi: “Nhóc con, hôm nay ngươi nói chuyện cứ ra vẻ bí ẩn, lại còn không có chuyện gì cũng niềm nở, nói mau, có phải ngươi giấu ta làm chuyện gì mất mặt không, nên bây giờ mới săn sóc ta như vậy”
Hữu Nhĩ cắn răng chịu đựng, cố gắng khuếch đại sự bình tĩnh này một cách lạ thường, nhưng tim hắn lại đập rất nhanh, vì sợ nàng phát hiện mình đã vào giấc mơ của nàng. May mắn thay, đúng lúc này, vị cứu tinh của hắn đã đến, một con côn trùng bụng to bằng ngón cái đang bay trên không thì lảo đảo rơi xuống bàn đá, những sọc đen vàng trên thân nó tắm nước mưa nên rõ một cách lạ thường, trông hơi đáng sợ.
Yến Nương bỏ tay xuống, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào bụng con côn trùng, ở đó có buộc một sợi dây, là dây tơ.
“Đây là… một con tò vò?”
Hữu Nhĩ vươn ra muốn tóm lấy con côn trùng, nhưng Yến Nương đã nhanh hơn một bước, nàng cầm nó trong tay, lật người nó lại, đúng là thấy một cái kiếm tuệ đã đứt treo trên người con côn trùng, kiếm tuệ bị dính bùn lầy đến mức hoa văn rồng cũng bị mòn không nhìn thấy được nữa.
“Cô nương, đó là kiếm tuệ, sao kiếm tuệ lại ở đây, lại còn bị cắt làm đôi?” Hữu Nhĩ kêu lên.
Yến Nương tháo kiếm tuệ khỏi người tò vò, nhìn kỹ vết cắt lởm chởm, ánh mắt nàng chợt trở nên u ám mịt mù: “Nó bị xích sắt cắt thành hai đoạn”
“Xích sắt?”
Tiếng của Trình Mục Du vọng vào từ ngoài cửa, hắn vội vàng vào viện, đến bên cạnh Yến Nương: “Lão đạo sĩ kia đã chém Tôn Hoài Cẩn thành mấy khúc bằng xích sắt, chẳng lẽ kiếm tuệ này cũng bị đạo sĩ kia chém thành hai đoạn à?”
Kể từ khi biết Trình Mục Du là một trong những người thờ cúng mười năm, Yến Nương đã không còn cảnh giác với hắn nữa, vì vậy nàng nói thẳng: “Đại nhân nói đúng đấy, sau khi Hộ Chuẩn đi, ta đã để kiếm tuệ này đi theo hắn ta cùng đi tìm yêu đạo kia, bây giờ Hộ Chuẩn chưa về, kiếm tuệ cũng bị cắt làm hai, ta đoán, e rằng bọn họ đã tìm thấy yêu đạo kia, nhưng… một chết, một bị thương…”
Nghe nàng nói như vậy, lòng Trình Mục Du bỗng nổi lên sóng gió, mấy ngày nay hắn mất ngủ vì chuyện mật Rồng, bây giờ lại biết được yêu đạo kia đã trở lại thế gian, e rằng lão sẽ gây họa cho Yến Nương.
Hắn cố ép bản thân bình tĩnh lại, nói ra phân tích của mình: “Có phải cô nương lấy được mật Rồng từ chỗ Hứa Đại Niên không?”
Yến Nương đang âu yếm vuốt ve kiếm tuệ, nghe hắn nói vậy, nàng khẽ khịt mũi, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo: “Đầu đuôi mọi chuyện cuối cùng cũng đã rõ, chắc chắn lão đã ép hỏi Hộ Chuẩn để biết tung tích của ta, cho nên mới giao mật Rồng cho Hứa Đại Niên, và thả chim Khuất Tử ra để thăm dò ta”
“Thăm dò”
Trình Mục Du nắm được hai chữ quan trọng nhất: “Tại sao lão lại phải thăm dò cô nương? Cô nương với lão có mối thù sâu nặng, sao lão lại không biết lai lịch của cô nương chứ?”
Nói đến đây, hắn thấy Yến Nương và Hữu Nhĩ đều đang tỉnh bơ nhìn mình, hắn chợt hiểu ra: Cũng đúng, một người như nàng, sao có thể chỉ là một tú nương bình thường, tên của nàng, thân phận và thậm chí cả khuôn mặt da người này đều là giả. Nàng bao bọc bản thân từng lớp một và trốn trong thành Tân An này, chỉ để tránh tai mắt của người khác, yêu đạo kia đương nhiên cũng là một trong số đó.
Vì vậy, đạo nhân kia mới phải dùng mật Rồng dụ chim Khuất Tử ra, nhằm đào ra thân thế thật đã bị che giấu bấy lâu nay của nàng.
Nghĩ đến đây, Trình Mục Du càng lo lắng thêm, hắn nhìn Yến Nương, nhẹ nhàng nói: “Cô nương, sau sự việc này, e rằng… cô đã bị lão theo dõi, vậy sau này nên làm như nào?”
Yến Nương không trả lời, vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh như thường, nàng rủ mắt xuống, nhìn những bong bóng mưa trên mặt đất, chúng xuất hiện liên tục, sau đó lại không ngừng vỡ ra rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Còn Hữu Nhĩ thì nắm chặt tay, nghiêm nghị nói: “Còn làm thế nào được nữa, cùng lắm thì liều chết với lão, nhưng cho dù chết ta cũng phải kéo lão theo cùng, nhất định không thể mất mạng một cách vô ích”
Hắn ta nói những lời này một cách hùng hồn, ngay cả Trình Mục Du cũng hơi chấn động, nhưng Yến Nương vẫn không nói gì, nàng đang nhìn mặt đất thì chuyển sang nhìn lại con tò vò đang hấp hối trên bàn, dần lộ ra vẻ mặt khiến người khác khó hiểu.
Một lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt lo lắng của Trình Mục Du: “Đại nhân, nếu kiếm tuệ muốn về Tân An thì nó có muôn ngàn cách, sao lại phải buộc mình vào người côn trùng để bay về?”
***
“Gia gia, ăn cái này đi” Nguyệt Nha đưa một miếng mứt đến bên miệng Lý Đức Nhượng: “Cái này ngọt nhất, rất ngon”
Nha hoàn chăm sóc cho cô bé vội vàng bước tới: “Quận chúa, đại nhân không thích ăn đồ ngọt, chúng ta đổi sang món khác được không, ngài xem này, bánh nướng ngày cũng rất ngon, đại nhân cũng thích đấy”
Nàng ta còn chưa nói xong, Lý Đức Nhượng đã lấy miếng mứt trong bàn tay trắng mập của Nguyệt Nha và bỏ vào miệng, nhai vài cái rồi quay sang nở nụ cười yêu thương với cô bé: “Ngon lắm, đồ Tháp Mộc Yên thích, ta cũng thích”
Nghe thấy ông ta gọi mình là Tháp Mộc Yên, Nguyệt Nha bĩu môi và lắc đầu giống như người lớn: “Gia gia, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Nguyệt Nha không gọi ngài là cha, ngài cũng không gọi con là Tháp Mộc Yên, sao gia gia lại quên chứ?”
Lý Đức Nhượng giật mình, kéo cô bé đến bên đầu gối mình và cười to: “Gia gia lớn tuổi rồi, đầu óc cũng hơi lẫn lộn, lần sau nếu ta lại nói nhầm, ta sẽ làm ngựa cho Nguyệt Nha cưỡi nhé, được không?”
Nghe thấy hai chữ “cưỡi ngựa”, hai mắt Nguyệt Nha sáng lên, cô bé ôm lấy cổ Lý Đức Nhượng: “Gia gia, bây giờ Nguyệt Nha muốn cưỡi ngựa được không? Chỉ một vòng thôi, có được không?”
Lý Đức Nhượng không cưỡng lại được lời đề nghị của cô bé, ông ta nhấc cô bé lên cổ mình và chạy dọc theo mép viện, Nguyệt Nha phấn khích hét lên và nói: “Ngựa chạy nhanh lên nào, chạy nhanh lên”
Hai người đang vui vẻ thì cánh cửa viện đột nhiên mở ra, một người trông giống như thị vệ bước vào hành lễ với Lý Đức Nhượng: “Đại nhân, có tin tức… về bên kia”