Tân An Quỷ Sự

Chương 533: Ngọn nguồn

Chương Trước Chương Tiếp

Từng đám mây xám chậm chạp trôi trên bầu trời, dần dần sà thấp xuống mặt đất. Không lâu sau, gió thu nổi lên bốn phía, mưa bụi theo gió tung bay, rơi xuống người Yến Nương đang ngủ bên mép bàn. Chỉ trong chốc lát, nước mưa đã thấm ướt tóc và váy nàng“Cô nương, trời mưa rồi, vào phòng ngủ đi”

Hữu Nhĩ từ trong nhà bước ra, mở cây dù trong tay che trên đỉnh đầu Yến Nương, nói, “Cho dù không sợ dính mưa cảm lạnh thì cũng không thể ngủ ở đây. Lát nữa quần áo giày vớ đều ướt thì ta lại phải vất vả giặt sạch đó”

Thấy Yến Nương vẫn không tỉnh, hắn cúi người, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang cau có của nàng, cẩn thận quan sát một lúc lâu mới khẽ nói, “Mơ thấy cái gì mà lại không vui như vậy?”

Yến Nương “Hừ” một tiếng, xoay mặt sang bên khác nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Hữu Nhĩ gãi đầu, ánh mắt đảo qua bên cạnh, dừng trên một chén rượu không, nhịn không được bật cười, “Thì ra là uống rượu, bảo sao gọi mãi không tỉnh. Thôi vậy, ta mặc kệ, cô nương cứ ngủ ngoài này đi”

Nói xong, hắn lại đi vào nhà, cái dù kia vẫn vững vàng che trên đỉnh đầu Yến Nương, giúp nàng che mưa chắn gió, không để gió mưa quấy rầy giấc mơ của nàng.

Hữu Nhĩ mới đi đến cạnh cửa lại ngoảnh lại, nhìn Yến Nương đang nhắm mắt ngủ say, trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ lớn mật.

Hắn nhìn nàng ngủ mà do dự trong chốc lát, cuối cùng hạ quyết tâm nhắm hai mắt lại, cùng lúc đó, linh nhãn của hắn mở ra, nhìn thẳng vào Yến Nương đang say ngủ.

Hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc là cái gì lại khiến nàng sầu khổ đến thế, cho dù ở trong giấc mơ cũng không muốn buông tha nàng.

***

Sau khi lớp sương mù tiêu tán, trước mặt Hữu Nhĩ là một tòa nhà vuông vức thật lớn, tường trắng ngói xanh, mái hiên được điêu khắc tinh xảo, mái ngói cong cong kỳ lạ, bên trong lộ ra bố trí dị thường độc đáo.

Hữu Nhĩ nghe thấy có tiếng người truyền ra từ trong viện, hắn lập tức bước qua cửa lớn, vòng qua bức tường mà đi đến sảnh trước.

Hắn mơ hồ nhìn thấy trong phòng có hai bóng người, một đứng một ngồi, đang bàn luận cái gì đó.

“Có vẻ tâm trạng của huynh trưởng hôm nay rất tốt, là bởi vì con ngựa đá kia sao?”

Hữu Nhĩ nhận ra giọng nói này, khóe miệng nhếch lên hiện ra ý cười, kề sát tai bên cửa.

“Hồi nhỏ ta thích nhất là vung đao múa kiếm, cho nên rất thích con ngựa đá đồ chơi này, thỉnh thoảng lấy nó ra chơi, vô cùng vui vẻ, còn mong ước có một ngày có thể rong ruổi chiến trường, vung roi thúc ngựa. Chỉ là không nghĩ tới, ta chôn con ngựa đá này trong viện mấy chục năm, đến khi trở về vẫn còn tìm được nó” Giọng nói đàn ông hùng hậu vang lên, tuy Hữu Nhĩ chưa nghe giọng nói này bao giờ nhưng không khó đã đoán được chủ nhân của nó là ai, vì thế hắn càng nghe nghiêm túc hơn.

“Giấc mộng của huynh coi như là thực hiện được hết rồi, vừa lúc hôm nay ta có rượu ngon, không bằng ta bồi huynh trưởng uống mấy chén, cũng coi giải trí tận hứng”

Người kia do dự một chút, lát sau mới chậm rãi nói, “Kính Ẩn, nếu đã đào ra ngựa đá thì chúng ta đổi tên nơi này thành Giáp Mã Doanh được không?”

“Giáp Mã Doanh? Ngụ ý không tồi nhưng tương lai phải xây cung điện ở đây, nếu dùng cái tên này thì có vẻ không ổn cho lắm” Nói đến đây nàng đột nhiên dừng lại, không nói nữa. Trong phòng đột nhiên lặng ngắt như tờ, không khí như bị đông lại, lạnh đến đáng sợ.

Hữu Nhĩ đứng ở ngoài cửa hơi khó hiểu, hai người này rõ ràng đang vui vẻ tâm sự, thậm chí còn chuẩn bị chè chén một phen, sao đột nhiên lại không ai nói lời nào? Hắn nhòm qua khe cửa, thấy hai người vẫn duy trì tư thế vừa rồi mà không hề nhúc nhích. Hắn không hiểu hai người đều đang nghĩ cái gì nhưng có thể đoán được bọn họ đang đối kháng nội tâm dữ dội. Bầu không khí đối đầu trầm mặc này khiến Hữu Nhĩ cực kỳ không thoải mái, chỉ muốn vọt vào hỏi hai người kia cho ra nhẽ.

Nhưng hiện giờ hắn đang ở trong giấc mơ của Yến Nương, có thể nghe, có thể cử động, nhưng không thể thay đổi điều gì.

Không biết qua bao lâu, giọng nói quen thuộc kia lại vang lên lần nữa, “Huynh trưởng không muốn dời đô, cho nên mới lấy một cái tên thông tục như thế cho chỗ này sao?”

Thấy người nọ không đáp lời, nàng lập tức chẳng quan tâm đến lễ nghĩa quân thần, hùng hổ chất vất, “Hắn đến tìm ngài phải không? Tể tướng đã nói hết cho ta rồi, ông ta nói Tấn vương bị bệnh, thân thể khô gầy, đi đâu cũng phải dựa vào hạ nhân nâng đỡ, còn ho khan không ngừng, còn không nói được một câu hoàn chỉnh”

Người kia vẫn trầm mặc không nói, vì thế nàng như càng thêm tức giận, hừ lạnh một tiếng, “Làm bộ làm tịch, khéo léo ăn nói, dối trá đến cực điểm. Ta biết ngay hắn sẽ tìm được nơi này, tranh thủ sự đồng tình của ngài”

“Kính Ẩn…”

“Ta cũng tò mò, rốt cuộc hắn đã nói gì mà có thể khiến huynh trưởng thay đổi tâm ý?” Lâm Kính Ẩn nhìn Triệu Lãng, trong hai mắt bốc lên ngọn lửa phận nộ.

“Kính Ẩn, đệ quá nhạy cảm. Ta vẫn chưa thay đổi tâm ý, chỉ là thấy hắn chân thành khẩn cầu thì có chút không đành lòng mà thôi” Triệu Lãng bất đắc dĩ cười vài tiếng.

“Huynh trưởng thật sự không bị hắn đả động sao?”

“Không hề”

“Vậy huynh trưởng hãy thề đi”

“Ta là Hoàng thượng, đương nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy”

Trong phòng lại trầm mặc hồi lâu, lúc sau lại có âm thanh truyền ra, “Được, nếu huynh trưởng không muốn thề thì ta sẽ không bắt buộc. Chỉ là, người có thể nói với ta biết hắn đã nói gì không?”

“Hắn nói nếu không có gì nguy hiểm, cần gì phải hao phí nhân lực dời đô chứ?”

“Vậy huynh trưởng trả lời thế nào?”

“Ta nói Tấn vương có ý tốt, nhưng vì cơ nghiệp trăm năm, không thể suy nghĩ nông cạn”

“Huynh trưởng trả lời rất hay, ta đã biết Tấn vương muốn lấy hành động lần này mà đả kích người. Nhưng hắn chưa từng dẫn binh đánh giặc, sao biết địa thế quan trọng thế nào? Bây giờ hắn cố chấp như thế, hẳn là vì tư lợi cho bản thân, huynh trưởng, người chớ có bị bắt nạt”

Triệu Lãng lại nở nụ cười, “Không, ngươi và Tể tướng phải hao hết tâm lực mới có thể thuyết phục được đám triều thần, sao ta có thể uổng phí sự khổ tâm của các ngươi chứ? Kính Ẩn à, tuy ba chữ Giáp Mã Doanh này thông tục nhưng ta lại cảm thấy rất hợp với ta. Triệu Lãng vốn không phải người phong nhã gì, nếu cố tỏ vẻ văn hóa chỉ khiến người ta chê cười”

“Giáp Mã Doanh?” Lâm Kính Ẩn khẽ suy tư, bỗng nhiên vỗ tay nói, “Mây tía bay cao trên Giáp Mã Doanh, người trong trướng nay khoác long bào. Hay, rất hay, cứ gọi là Giáp Mã Doanh đi”

Hữu Nhĩ nghe thấy tiếng cười thoải mái của nàng thì trong lòng đầy khả nghi: Nếu trong mơ vui vẻ đến vậy thì sao vẻ mặt ngoài hiện thực u sầu, giống như chìm sâu trong đau khổ chứ? Chẳng lẽ sau đó xảy ra biến cố, cho nên kế hoạch dời đô vẫn không thể thực hiện được sao?

Đang nghĩ ngợi thì trước mắt lại bốc lên một màn sương trắng, bên tai cũng truyền đến tiếng nói mớ của Yến Nương đang nửa tỉnh nửa mơ, “Hữu Nhĩ, ta khát, đưa nước cho ta”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)