Tân An Quỷ Sự

Chương 531: Món ăn

Chương Trước Chương Tiếp

Cả nhà đều ngồi xuống bên bàn, trước mặt mỗi người là một bát canh gà nóng hổi còn đang bốc khói. Lần này Trình Thu Trì thông minh, vì không để Lý Ngọc San có lý do bắt bẻ nên hắn ta cố gắng múc canh sao cho mỗi bát đều giống nhau, ngay cả số hạt cẩu kỷ trong bát cũng phải bằng nhau, mỗi người đúng tám hạtKhi thấy Lý Ngọc San cầm thìa lên bắt đầu uống canh, Trình Thu Trì không khỏi lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, trái tim cũng trở nên an ổn. Hắn ta cầm lấy đôi đũa, chuẩn bị ăn uống thỏa thích bổ sung tiêu hao ngày hôm qua.

Nhưng chiếc đũa còn chưa chạm vào thức ăn thì Lưu Tử Thiên đột nhiên đứng dậy. Nàng ta không nói một lời, đi thẳng ra khỏi phòng, chỉ để lại cho những người trong phòng một bóng lưng dần xa.

Trình Thu Trì nhìn nàng ta đi xa mới phản ứng lại, vội vàng buông đũa đuổi theo. Trình Đức Hiên sửng sốt rồi cũng đi ra ngoài. Hai người xuyên qua sân viện, đuổi theo Lưu Tử Thiên, đích đến của nàng ta là… phòng bếp.

Trong phòng bếp, Lưu Tử Thiên đang phân phó đầu bếp đâu ra đó. Nàng ta nói: “Canh gà quá nhiều mỡ, uống ngấy không có lợi cho tiêu hóa. Không bằng lấy đao cắt dọc từ cổ gà, lọc riêng xương và thịt nhưng vẫn phải khiến da gà còn nguyên vẹn. Sau đó cho gạo nếp, tôm nõn, nấm hương, măng, hạt sen, giống như nhân ‘bát bảo’ vào bên trong gà. Cho gà vào nồi chưng khoảng một canh giờ sau đó lấy ra là dùng được. Thêm chút bột vào nước hấp gà làm nó sệt lại rồi tưới lên gà”

“Còn con cá kia, nếu chỉ làm món kho thì quá lãng phí. Cắt đôi đầu cá, khía ô quả trám trên cá, ướp với gừng, rượu, gia vị và một ít muối ớt trong một khắc, dùng lửa lớn chiên vàng giòn hai mặt thì vớt ra đĩa. Sau đó dùng nồi khác, cho chút mỡ heo vào, lại thêm hành lá, gừng, tỏi và hai viên hồi hương vào đảo đều một lúc, cho thêm nước luộc thịt, rượu nấu ăn, đường trắng vào đun nửa khắc cho đến khi nước sệt lại, rưới sốt lên cá là được. Như thế thì cá tươi mới, đẫm gia vị, ngon giòn không tanh, có thêm chút rượu trắng thì càng ngon”

Hướng dẫn xong cách làm gà và cá, nàng ta lại đi đến bên sọt rau củ đã rửa sạch, nói cách làm với đầu bếp. Quy trình nấu ăn phức tạp khiến đầu bếp trợn mắt há hốc mồm, ngoại trừ gật đầu thì không nói nên lời.

Nghe Lưu Tử Thiên dạy đầu bếp nấu ăn, khuôn mặt vốn không biểu cảm của Trình Thu Trì chợt cứng đờ. Hắn ta hoảng hốt quay đầu nhìn Trình Đức Hiên, nhỏ giọng hỏi, “Phụ thân, Tử Thiên vốn không biết trù nghệ, sao lại… sao lại giống như thay đổi thành một người khác, có thể nói ra cách làm của những món mà con chưa từng nghe qua bao giờ?”

Trình Đức Hiên không lên tiếng, thấy Lưu Tử Thiên rõ ràng rành mạch mà chỉ đạo nữ đầu bếp thì trong lòng không khỏi nghi ngờ.

Ông ta nhớ rõ Hàm Quan chính là nội thị trong Ngự Thiện Phòng, ngày thường chủ yếu phụ trách truyền thức ăn cho các phi tần trong hậu cung. Các phi tần muốn ăn cái gì, thích ăn cái gì, hắn ta có thể nhớ rất rõ. Quen thuộc với món ăn, hiểu rõ từ nguyên liệu đến cách làm.

Huống chi, hai món “gà bát bảo” và “cá thu chiên sốt” Lưu Tử Thiên vừa nói là món chỉ trong cung mới có, quá trình làm rất phức tạp và tốn công. Chưa nói đến nhà dân chúng bình thường, cho dù là người làm quan như ông ta, ngày thường cũng sẽ không làm món ăn cầu kỳ như thế. Một người chưa bao giờ để tâm đến chuyện nấu nướng như Lưu Tử Thiên làm sao có thể biết hai món ăn này chứ?

Nghĩ đến đây, lại liên tưởng đến việc lạ tối qua, Trình Đức Hiên chợt giật mình, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi lạnh. Ông ta bình tĩnh nhìn con dâu đã quen nhiều năm, thấp giọng hỏi, “Tử Thiên, đang ăn cơm, vì sao lại phải làm thêm đồ ăn nữa?”

Lưu Tử Thiên nghe thấy ông ta hỏi thì sửng sốt, giống như mới tỉnh từ trong mộng, nàng ta nhìn bệ bếp và nữ đầu bếp đang sững sờ bên cạnh, chậm rãi đáp, “Con cũng không rõ tại sao, vừa nãy con thấy rất đói, giống như nếu đợi thêm chút nữa thì sẽ đói chết, cho nên… cho nên con mới xuống phòng bếp. Nhưng bây giờ lại không thấy đói như vậy nữa” Nàng ta bối rối mà nhìn Trình Đức Hiên và Trình Thu Trì, khẽ đưa tay lên xoa bụng, “Phụ thân, tướng công, người ta thường nói có thai thì sẽ nhanh đói, thì ra là có cảm giác như vậy, hôm nay con dâu hiểu được rồi”

Trình Thu Trì lo lắng đến gần nàng ta, nhìn chằm chằm nàng ta như thể đang nhìn gì đó khó thể tin nổi, “Nương tử, nàng học hai món ‘gà bát bảo’ và ‘cá thu chiên sốt’ ở đâu vậy? Nàng không giỏi nấu ăn, sao lại hiểu được cách làm món ăn phức tạp như thế chứ?”

“Gà bát bảo? Cá thu chiên sốt?” Lưu Tử Thiên lộ vẻ hoang mang nhìn Trình Thu Trì, nàng ta chớp mắt vài cái, lắp bắp nói, “Tướng công… chàng đang nói cái gì vậy? Nãy giờ thiếp có nói gì về gà với cá đâu? Thiếp còn chưa từng nghe tên hai món đó, sao có thể biết cách làm?”

“Nhưng… vừa rồi chính nàng hướng dẫn đầu bếp cách làm hai món này mà, còn nói rất rõ ràng rành mạch nữa, sao bây giờ lại giống như đột nhiên mất trí nhớ vậy?”

Trình Thu Trì kinh ngạc, duỗi tay đặt lên trán Lưu Tử Thiên, hắn ta muốn xem thử nàng t a có bị sốt hay không. Làn da của Lưu Tử Thiên hơi lạnh, vẫn bình thường như trước, hoàn toàn không có dấu hiệu bị bệnh.

Trình Thu Trì cau mày cân nhắc một lúc, chợt hắn nhìn Trình Đức Hiên vẫn luôn ngưng thần suy tư, nói, “Phụ thân, con vẫn không yên tâm, hay là… Người thử bắt mạch cho nàng ấy xem thân thể có vấn đề gì không?”

Trình Đức Hiên ngước mắt nhìn nàng ta một lúc, mãi một lúc lâu sau mới đồng ý, “Được”

Nói xong ông ta lập tức trở về sảnh chính, Trình Thu Trì đỡ Lưu Tử Thiên đi theo phía sau ông ta. Ba người bước đi vội vàng, hoàn toàn không để ý tới Lý Ngọc San vẫn đang thong thả uống canh gà bên bàn. Nàng ta chuyên tâm uống canh như thể trước mắt không phải canh gà mà là món ăn ngon nhất thế gian. Nàng ta cứ thế uống từng muỗng, chậm rãi thưởng thức canh gà, khóe miệng nhếch lên như một nụ cười thỏa thuê đắc ý.

***

“Cũng không có gì đáng ngại”

Sau khi bắt mạch cho Lưu Tử Thiên, Trình Đức Hiên nói ra mấy chữ khiến Trình Thu Trì yên tâm, nhưng điều này cũng làm cho ông ta càng thêm bất an.

Mạch tượng của Lưu Tử Thiên có quy tắc, không nhanh không chậm, không mạnh không yếu, thân thể cũng không có điều gì khác thường. Nhưng chính vì thế mà Trình Đức Hiên càng lo lắng hơn. Ông ta thật sự không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Lưu Tử Thiên? Chẳng lẽ thật sự giống như chuyện là kia, nàng ta bị oan hồn của Hàm Quan nhập vào, hoặc là…

Trình Đức Hiên bỗng có chút sợ hãi, không dám nghĩ tiếp nữa.

“Con… đau quá…”

Ông ta đang miên man suy nghĩ, Lưu Tử Thiên bỗng nhiên kêu đau, sau đó nàng ta xuýt xoa. Đang ở trước mặt Trình Đức Hiên nhưng nàng lại không hề kiêng kị, duỗi tay vén tay áo lên, để lộ vết phồng rộp đỏ sẫm trên khuỷu tay.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)