Người vào là hai nội thị thân thiết với Hàm Quan. Thấy thi thể của Hàm Quan, bọn họ lập tức òa khóc. Sau khi khóc xong, một người lau khô nước mắt rồi nhỏ giọng hỏi người kia“Nửa tháng trước, ta nghe Hàm Quan nói hắn ta đã nhờ Trình thái y xem bệnh giúp. Hắn ta còn nói Trình thái y bảo bệnh này không nghiêm trọng, chỉ cần dùng ngải cứu xông khói vài lần là có thể khỏi hẳn. Nhưng nửa tháng nay, thân thể của hắn ta ngày càng nghiêm trọng hơn, toàn thân nổi đầy vết lở loét. Hắn ta đau đến mức cả đêm không ngủ được nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể âm thầm chịu đựng. Ta nghĩ hắn ta thật sự không nhịn nổi nữa mới tự sát”
Người kia khẽ nói: “Nghe nói Trình thái y là Hoa Đà tái thế, Nguyên Hóa sống lại, chẳng lẽ ông ta cũng có lúc thất thủ ư? Đúng là kỳ lạ. Ngươi nói xem, chúng ta có nên bẩm báo việc này lên Đô Tri đại nhân, mời ngài ấy đưa ra quyết định không?”
Nghe thấy bọn họ định báo việc này, lỗ tai của Trình Đức Hiên dưới gầm giường nổ “ầm” một tiếng, cả người tê dại như bị kim nhọn đâm vào.
Nhưng lời kế tiếp của hai nội thị càng khiến cổ ông ta cứng đờ, sắc mặt biến từ trắng sang xanh, sau đó trở nên ửng đỏ.
“Cha mẹ Hàm Quan vẫn còn, mà hắn ta lại cực kì hiếu thảo. Nếu không phải đi tới bước đường cùng, hắn ta tuyệt đối sẽ không tự sát. Bây giờ chúng ta cứ bẩm báo việc này với Đô Tri đại nhân. Đúng rồi, tốt nhất cũng tới Thái y viện một chuyến để nói chuyện của Trình đại nhân cho Viện Phán đại nhân, sau đó mời ngài ấy quyết định”
Hai người nói xong bèn đi ra ngoài. Cuối cùng Trình Đức Hiên trốn dưới gầm giường cũng không nhịn được nữa mà lảo đảo chui ra rồi đuổi theo. Nhưng ông ta chỉ lặng lẽ đi theo ra cửa, lại không biết có nên tiến lên nói rõ ràng với bọn họ hay không. Bởi vì ông ta biết rõ mình có trách nhiệm với cái chết của Hàm Quan, cho dù biện bạch thế nào cũng không thể ngăn cản hai người này bẩm báo chuyện này lên được.
Thế nên ông ta chỉ có thể bám theo. Mặc trong lòng vô cùng căng thẳng như bị mèo cào, nhưng vẫn không dám tiến lên ngăn cản.
Thấy phía trước chính là Thái y viện, Trình Đức Hiên biết không thể trì hoãn nữa nên dứt khoát cắn răng rồi bước nhanh đuổi theo, hô to: “Xin hai vị dừng bước, ta muốn nói rõ với hai vị về chuyện của Hàm Quan”
Hai nội thị đồng thời đứng lại, trố mắt nhìn về phía sau: “Trình thái y? Sao lại là ngài? Ngài… Chẳng lẽ… Ngài thật sự chuẩn đoán sai bệnh của Hàm Quan sao?”
Trình Đức Hiên cắn môi, bước chân ngày càng nhanh hơn. Dưới ánh trăng chiếu rọi, thứ sắc nhỏ bị kẹp giữa hai ngón tay trái lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Hai vị tiểu ca, ta không cố ý, hai người chớ trách ta” Trong lúc nói chuyện, Trình Đức Hiên đã đi tới trước mặt hai nội thị kia rồi khẽ nâng tay trái lên. Mắt hai người kia đột nhiên trợn to. Cùng lúc đó, trên cổ họng của bọn họ có một vết cắt nhỏ đến gần như không nhìn thấy. Ngay lúc ông ta còn chưa kịp phản ứng, vết cắt kia giống như cái miệng mà nứt mạnh ra, máu tươi bắn tung tóe xung quanh, văng đầy lên đầu và mặt ông ta.
Trình Đức Hiên chỉ cảm thấy trên mặt vừa ẩm vừa nóng, sau đó trơ mắt nhìn hai người đồng loạt ngã về phía sau. Trong bóng tối phía sau bọn họ, một người cầm chủy thủ sắc bén đứng thẳng, gương mặt không biểu cảm thưởng thức hai nội thị đang co giật trong vũng máu.
Mãi đến khi hai người kia hoàn toàn bất động, Trình Đức Hiên mới cảm thấy hai chân đã mềm nhũn thành vải từ lúc nào, chỉ miễn cưỡng dựa vào chút sức lực dư lại mà chống đỡ thân thể.
Ông ta lau máu tươi trên mặt, cuối cùng lảo đảo ngã khuỵu xuống mặt đất, hô một tiếng về phía người đang lau lưỡi dao phía trước: “Tấn vương… Tấn vương điện hạ…”
Triệu Khang cất chủy thủ vào vỏ, lúc này mới lơ đãng liếc Trình Đức Hiên một cái: “Hiện tại đã giải quyết xong phiền toái, Trình đại nhân có thể yên tâm quay về ngủ một giấc”
Nói xong, hắn ta bèn xoay người đi về phía trước như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trình Đức Hiên sững sờ. Ông ta cố gắng chống thân thể đứng dậy rồi đuổi theo hắn ta, nôn nóng hỏi: “Điện hạ, xin điện hạ dừng bước, không biết tại sao điện hạ lại muốn giúp hạ quan?”
Triệu Khang đứng lại. Hắn ta nắm lấy cổ tay của Trình Đức Hiên rồi nhìn chằm chằm vào cây ngân châm màu đen giữa hai ngón tay ông ta: “Trình thái y, cho dù ta không làm thì ngươi cũng sẽ tự mình động thủ. Tuy dùng độc sẽ không bị người khác phát hiện, nhưng độc tính chậm hơn mũi dao này của ta nhiều. Nếu hai người bọn họ khai ngươi ra trước khi bị độc chết, với tính cách của Hoàng huynh, hắn chắc chắn sẽ không tha cho ngươi”
Trình Đức Hiên sửng sốt, ngân châm trong tay rơi xuống mặt đất. Ông ta run rẩy ngẩng đầu: “Nhưng… nhưng mà…”
“Trình thái y muốn biết tại sao ta giúp ngươi đúng không? Thật ra nguyên nhân không phức tạp như vậy. Chẳng qua là ta tiếc nhân tài, không muốn ngươi vì một thứ không có gốc rễ mà bỏ mạng vô ích. Hôm qua ngươi đến Tấn vương phủ trị bệnh cho Vương phi, ta liếc mắt một cái đã nhìn ra ngươi là kỳ tài hiếm có trong phương diện dùng thuốc, thế nên có lòng tiếp cận thái y, không ngờ lại thấy ngươi gặp phiền toái nên bèn thuận tay giúp đỡ. Thái y không cần quá lo lắng”
Mặc dù hắn ta nói như thế, nhưng đôi mắt đen nhánh lại nhìn chằm chằm Trình Đức Hiên đang ngồi bất động dưới mặt đất. Mãi đến khi Trình Đức Hiên quỳ thẳng nửa người trên, vừa dập đầu với hắn ta ba cái vừa nói “Sau này mọi chuyện hạ quan đều nghe Tấn vương phân phó”, hắn ta mới lộ ra ý cười thỏa mãn.
Hắn ta đỡ Trình Đức Hiên dậy rồi vỗ lên mu bàn tay ông ta: “Trình đại nhân, Viện Phán đại nhân lớn tuổi rồi. Sang năm, vị trí Viện Phán này sẽ là của ngươi”
Trình Đức Hiên kinh hãi, trên khuôn mặt đầy máu lộ ra vẻ vui buồn lẫn lộn: “Hạ quan… sao có thể đảm đương nổi? Hạ quan thật sự không biết nên báo đáp đại ân của Vương gia như thế nào”
Tấn vương mỉm cười, lực trên tay lại tăng thêm một chút: “Trình đại nhân, ngươi chỉ cần nhớ rõ mấy chữ ‘Cùng bảo vệ phú quý’ là bổn vương đã cảm thấy mỹ mãn rồi”
***
Trình Đức Hiên cười nhạo một tiếng trong bóng đêm. Âm thanh rất nhẹ, nhưng lại rất có lực xuyên thấu khiến ông ta hoàn toàn tỉnh táo lại trong sự mơ màng.
Ông ta xòe hai tay ra, nhìn mười ngón tay vì già nua mà khó có thể duỗi thẳng. Ông ta cứ nhìn chằm chằm như vậy nửa nén hương, sau đó lại mím môi khẽ mỉm cười.
Bí mật lớn chưa từng nói với bất cứ kẻ nào theo đáy lòng nổi lên, chiếm trọn từng tấc không gian trong lòng ông ta, đưa ông ta vào cảm giác tựa như mộng ảo này thêm một lần nữa.
Đúng vậy, hai bàn tay này từng âm thầm thăm dò nam nhân vĩ đại và tối cao nhất thế gian, kéo hắn từ đỉnh núi xuống vực sâu, hoàn toàn đảo ngược lịch sử đế quốc.
Cho nên từ đó về sau, ông ta cảm thấy cuộc đời của mình sẽ không e ngại, không mất đi ý chí vì bất cứ điều gì nữa. Chỉ là một nội thị nho nhỏ, cho dù thật sự trả thù thì có tính là gì chứ?
Nghĩ tới đây, Trình Đức Hiên hừ lạnh một tiếng. Ông ta nằm xuống giường rồi đắp chăn lên người, lại chìm vào mộng đẹp một lần nữa trong cơn gió đêm đột nhiên thổi tới.