“Đại nhân, đại nhân cứu ta” Nha dịch khóc lóc nức nở, thảm thiếtTrình Mục Du chống tay đứng lên, định tiến về phía hắn ta một lần nữa thì đột nhiên, một bóng người chợt vụt qua trước mặt hắn và đi tới trước mặt con quái vật.
“Này, ngươi thử nhìn xem đây là gì” Yến Nương cười hì hì và nói. Chẳng biết từ lúc nào nàng đã cầm một bức tượng đất sét hình một đứa bé trong tay. Đứa bé đó mặc áo yếm đỏ, váy lụa mỏng màu xanh, hí hởn chằm chằm con quái vật trước mặt.
Con quái vật ngẩn ra một lúc, sau đó lại nở một nụ cười đầy tò mò. Nó bò dậy, loạng choạng đi xuống khỏi người nha dịch, vươn tay ra định bắt lấy đứa bé trong tay Yến Nương nhưng lại vồ hụt bởi vì Yến Nương đã lùi lại vài bước và tạo một khoảng cách với nó.
Con quái vật thoáng khựng lại rồi lại lập tức tiến về phía trước vài bước và vươn tay về phía đứa bé. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Yến Nương ngồi xổm xuống, nhặt thanh kiếm rơi dưới đất của nha dịch lên. Chỉ thấy một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, thanh kiếm đã chém về phía cổ con quái vật và “phập” một tiếng, chém đứt đầu của nó. Cái đầu lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất rồi dừng lại. Nhưng cơ thể của con quái vật thì vẫn đứng tại chỗ, cánh tay cứng ngắc vươn về phía đứa bé, bàn tay mở ra rồi lại đóng lại như thể vẫn không cam lòng vì chưa thể tóm được thứ nó muốn.
Vẻ mặt Yến Nương dần dịu lại, nàng thở dài, chậm rãi đi về phía trước và nhét đứa bé vào bàn tay vừa đen vừa nhỏ của con quái vật. Cuối cùng bàn tay cũng bất động, nó siết chặt bức tượng trong lòng bàn tay, cơ thể mềm nhũn ngã “rầm” xuống đất.
Dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều dừng lại, sương mù dần tan đi, cây vân sam cao chọc trời từ từ hiện ra. Phần gốc của cây vân sam có một cái hang lớn, sương mù từ từ rút vào qua cửa hang và hoàn toàn tan biến.
Yến Nương lau mồ hôi rồi quay đầu lại nói với Trình Mục Du: “Sao đại nhân còn ngẩn ra vậy, không mau tới giúp một tay”
Bị nàng nói như vậy, Trình Mục Du mới sực tỉnh táo lại, hắn đỡ lưng đi đến cạnh Yến Nương và ngồi xổm xuống nhìn con quái vật đầu một nơi thân một nẻo, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Đại nhân đang nghĩ gì vậy?” Yến Nương nhìn bóng lưng hắn, hỏi.
“Phụ thân ta từng nói, sự thái bình của Đại Tống là thứ khó khăn lắm mới có được, chúng ta đã nhận bổng lộc của triều đình thì phải ra sức bảo vệ sự bình yên này. Lúc đó ta còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của câu nói đó. Hôm nay, sau khi chứng kiến những đứa bé bị chết đói rồi lại bị ăn thịt này, ta mới hiểu rõ hàm ý của cha”
“Phụ thân của đại nhân là Hàn Lâm sứ Trình đại nhân sao?”
Trình Mục Du quay đầu lại: “Đúng vậy, nhưng phụ thân đang làm quan trong triều nên đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau” Hắn nhìn thi thể trên mặt đất, nhíu mày hỏi: “Yến cô nương, nên xử lý thi thể này thế nào đây?”
Yến Nương nhún vai: “Người của đại nhân, người thì bỏ chạy, kẻ thì bị thương, đành phiền đại nhân đích thân vứt cái đầu cái thân này vào hang vậy”
Trình Mục Du gật đầu rồi trải khăn ra, đặt đầu và cơ thể con quái vật vào, sau đó cẩn thận buộc lại thành một cái bọc nhỏ. Sau khi làm xong hết thảy, hắn đứng dậy đi đến dưới tàng cây vân sam cùng Yến Nương, lẳng lặng đứng nhìn cái hố to đen thùi lùi bên dưới một hồi lâu.
“Cô nương, có lẽ cửa hang này được tạo ra bởi nước mưa một thời gian trước…”
Yến Nương đưa tay lên miệng “suỵt” một tiếng: “Đại nhân, ngài nghe thử xem, hình như trong hang này còn có cả giọng của người đã khuất”
“Mẹ, con đói rồi”
“Cha, cha mài dao để làm gì vậy?”
“Muội muội chết rồi, tiếp theo… Tiếp theo là con sao?”
“Con không muốn chết… Không muốn chết”
Trình Mục Du nhắm mắt lại, thầm nhủ: “Tâm không mê đắm sẽ không rơi vào sinh tử. Yêu không sâu nặng sẽ không sa ngã. Không toan tính sẽ không tạo nghiệp chướng” Hắn buông tay, cái bọc lập tức rơi thẳng xuống bóng tối vô tận bên dưới.
***
Trong bóng tối, Tưởng Tích Tích mở hai mắt ra và thở hồng hộc. Vừa rồi, trong giấc mơ, nàng ta lại quay trở lại hố bẫy ẩm ướt, lạnh như băng đó, lại một lần nữa cảm nhận cảm giác máu và linh hồn đang dần rời khỏi cơ thể mình và chỉ để lại một cơ thể sắp chết. Nhưng nỗi đau thể xác chỉ là thứ yếu, cảnh tượng trước khi cha chết liên tục hiện lên trong đầu nàng ta, khiến nàng ta hoàn toàn mất hết tinh thần.
“Tích Tích, chạy mau, đừng quay đầu lại” Cha dùng cơ thể tạo thành một bức tường để chặn quân Liêu đang cuồn cuộn ào tới như thủy triều phía sau. Lưng ông bị đâm thủng, máu từ vết thương trên cổ trào ra ồ ạt, nhưng ông vẫn gắng sức chống đỡ cơ thể đứng thẳng, hai tay cứng ngắc cầm cây giáo dài đâm thủng bụng hết tên này tới tên khác, mãi cho đến tận hơi thở cuối cùng, ông vẫn không hề ngã xuống. Ông quỳ một chân xuống đất và nhìn bóng lưng con gái dần khuất trong rừng sâu rồi nở một nụ cười vui mừng.
“Ta không thể chết được, không thể…” Tưởng Tích Tích hét lớn trong lòng, rồi bật dậy khỏi sàn nhà lạnh như băng. Nàng ta chợt cảm thấy chóng mặt, yếu ớt cúi gập đầu xuống.
“Khốn kiếp” Tưởng Tích Tích thầm mắng một câu trong lòng, nàng ta nắm chặt tay lại đấm một cú xuống nền nhà, không ngờ tay lại bị dính một thứ gì đó vừa ẩm ướt vừa dinh dính. Tưởng Tích Tích vội vàng đưa ngón tay lên sát mũi, khẽ ngửi rồi chợt hít sâu vào một hơi. Máu! Không sai, thứ không có một chút hơi ấm và đang chảy lênh láng khắp nơi này đúng làm máu người.
“Đông Hương” Tưởng Tích Tích gắng sức thốt lên, nhưng giọng nàng ta lại bé như tiếng ruồi muỗi kêu, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn hòa lẫn vào căn phòng trống trải.
“Đông Hương, hắn làm gì cô rồi, rốt cuộc cô thế nào rồi?” Nàng ta gào thét từ tận đáy lòng, sau đó nằm trên vũng máu và bật khóc không thành tiếng.
***
Ánh mặt trời chiếu xuống qua kẽ lá, lúc sáng lúc tối chiếu vào một đội nhân mã đang đi trong rừng. Yến Nương thuận tay hái một lá cây xuống và ngậm trong miệng. Nàng khẽ thổi, làn điệu trơn tru lưu loát, uyển chuyển du dương, giống như một dòng suối nhỏ đang chảy róc rách trong rừng. Bỗng nhiên, những tiếng kêu to liên tục vọng từ trên trời xuống, một con chim lông dài màu lam đậm từ từ bay từ trong đống cành lá xuống và đậu vào một cành cây rồi liên tục kêu về phía dưới.
“Quả nhiên con quái vật kia vừa chết là những con thú này lập tức trở về, xem nó vui mừng chưa kìa” Nha dịch đi phía sau chỉ vào con chim, khẽ nói.
Yến Nương cũng ngừng thổi lá. Nàng cẩn thận lắng nghe tiếng chim hót, đôi mắt như hai hạt đậu đen của nó cũng nhìn nàng rồi nó khẽ lắc lư đầu vừa giống bày tỏ vừa giống thúc giục. Cuối cùng, nó ngừng kêu, móng vuốt hơi dùng lực rồi lập tức bay lên trên, nhanh chóng biến mất trong cành lá sum sê.
“Cô nương phấn khích thật, thu hút cả lũ chim đến luôn rồi” Trình Mục Du đang đi phía sau nàng nói.
“Đại nhân,” Yến Nương nhìn vào cành cây trống không như có điều suy nghĩ: “hình như chuyện của Kinh phủ phức tạp hơn rồi”