Bởi vì lo lắng cho thân thể Lưu Tử Thiên nên Trình Đức Hiên vội vàng lệnh cho Trình Thu Trì đi vào xem xét tình huống, còn bản thân thì lo âu xoa tay canh giữ ngoài cửa, hoàn toàn ném cơn ác mộng ban nãy a khỏi đầuKhông lâu sau, Trình Thu Trì đi ra và nói với ông ta bằng vẻ mặt nhẹ nhõm: “Cha yên tâm, Tử Thiên không sao cả. Nàng ấy cũng gặp ác mộng nên bị dọa sợ giống cha. Vừa nãy con cho Tử Thiên uống canh an thần rồi, hiện giờ nàng ấy đã yên ổn chìm vào giấc ngủ. Đợi đến ngày mai cha bắt mạch lại cho nàng ấy là được”
Nghe vậy, Trình Đức Hiên mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: “Phụ nhân sau khi mang thai rất hay nằm mơ, hơn nữa hôm nay nó còn bị hoảng sợ, nằm mơ cũng là điều bình thường”
Trình Thu Trì cười nói: “Đúng vậy. Tử Thiên luôn nhát gan, mà ban ngày lại ầm ĩ như vậy, đương nhiên tinh thần của nàng ấy sẽ không ổn định lắm. Nhưng kể cũng lạ, nàng ấy nói nàng ấy mơ thấy nội thị trong cung, còn nói người nọ dày đặc âm khí mà bám theo nàng ấy không rời nên mới dọa nàng ấy sợ hãi”
Trình Thu Trì bèn lắc đầu ra khỏi viện, vừa đi vừa nói: “Cha, con tiễn cha về phòng, chờ cha ngủ rồi con về”
Nhưng sắp đi tới cửa viện, Trình Thu Trì mới phát hiện Trình Đức Hiên không đi theo. Ông ta vẫn đứng tại chỗ, sững sờ nhìn xuống mặt đất.
Trình Thu Trì bèn quay lại: “Cha, cha sao vậy? Sao không nhúc nhích…”
Hắn ta còn chưa kịp dứt lời thì đã bị Trình Đức Hiên nắm chặt cánh tay, ánh mắt cũng dời từ mặt đất sang người hắn ta rồi nôn nóng hỏi: “Vừa nãy con nói gì? Tử Thiên mơ thấy nội thị trong cung?”
Cảm xúc thường dễ bị lây nhiễm. Thấy người cha luôn thận trọng đột nhiên có dáng vẻ như vậy, Trình Thu Trì hơi hoảng hốt, lắp bắp nói: “Nàng ấy nói người nọ mặc… mặc quần áo của quan nội thị, dáng vẻ mềm mại non nớt, không ra nam cũng không ra nữ, vừa nhìn đã biết là… là…”
“Nó còn nói gì nữa?” Ngón tay của Trình Đức Hiên ngày càng siết chặt hơn, ánh mắt đổ dồn lên mặt hắn ta, vừa nôn nóng vừa hoảng loạn.
“Tử Thiên nói… quần áo của người nọ ướt đẫm giống như vừa dầm mưa. À, đúng rồi, nàng ấy còn nói người nọ mặt dày mày dạn không chịu đi. Ngay khi nàng ấy bắt đầu gọi người thì người nọ bèn lao về phía bụng của nàng, sau đó không thấy đâu nữa…”
Nói đến đây, Trình Đức Hiên đột nhiên biến sắc, dưới chân cũng hơi lảo đảo. Trình Thu Trì vội đỡ lấy cánh tay ông ta: “Cha, cha sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không? Hay là con tìm lang trung tới xem cho cha nhé?”
Trình Đức Hiên mệt mỏi xua tay, sau khi thở dốc vài tiếng mới nhỏ giọng nói: “Thu Trì, con còn nhớ Hàm Quan không?”
Trình Thu Trì suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng thử thăm dò nói: “Cha nói tới nội thị nhảy giếng tự sát mười mấy năm trước sao? Con nhớ lúc thi thể của hắn ta được vớt lên, toàn thân đều là mụn mủ khiến nước giếng bị bẩn hết. Hơn nữa tiên đế còn vì chuyện này mà nổi giận phạt vài cung nhân”
Trình Đức Hiên đờ đẫn: “Cái này là chuyện lúc sau. Thật ra trước khi xảy ra chuyện, Hàm Quan đã từng tìm cha, nhờ cha khám xem mình bị bệnh gì. Nhưng lúc ấy đêm đã khuya, ta lại vội xuất cung xem bệnh cho Tấn vương phi nên chẩn đoán sai, nhìn nhầm bệnh giời leo* thành viêm da. Tuy hai loại bệnh này giống nhau, nhưng cách chữa lại khác nhau một trời một vực. Một cái phải tránh ẩm ướt và hanh khô, một cái cần giữ ấm xua lạnh. Nếu dùng sai thuốc còn khiến bệnh tình trở nên trầm trọng hơn”
(*) bệnh giời leo: Bệnh Zona
“Sau đó trong cung truyền đến tin tức Hàm Quan nhảy giếng tự sát. Cha nghe đám cung nhân bàn tán hắn ta bệnh lâu không khỏi nên mới đau buồn tự sát, vì thế bèn đi qua xem thi thể của Hàm Quan. Nhưng sau khi xem xong cha mới biết mình đã chẩn đoán sai bệnh. Đến lúc ấy cha mới nhận ra, Hàm Quan là vì cha mà chết”
“Y thuật nhân từ, vốn để cứu tế thế nhân. Người bệnh tới khám, đương nhiên phải trị bệnh cứu người. Nhưng cha không chỉ không cứu được người, mà còn hại một tính mạng chết oan. Có điều lúc ấy dù hối hận thì cũng đã muộn, chỉ có thể thắp ba nén nhang cho Hàm Quan vào ngày này hằng năm, hy vọng hắn ta có thể tha thứ cho lỗi lầm của cha”
Trình Thu Trì suy nghĩ một lúc lâu mới do dự hỏi: “Ý cha là, quan nội thị quan mà Tử Thiên mơ thấy chính là Hàm Quan?”
Trình Đức Hiên bèn kể lại giấc mộng ban nãy của mình cho Trình Thu Trì nghe, cuối cùng nghi ngờ nói: “Thu Trì, con nói xem hắn ta có ý gì? Kỳ luân hồi đã đến, ta sẽ dùng hình dạng mới để đòi lại một mạng mà ngươi nợ ta…”
“Luân hồi? Đòi mạng?” Trình Thu Trì lặp lại những lời này, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn thấy khó hiểu: “Cha, nhi tử ngu dốt, thật sự không biết lời này có thâm ý gì. Nhưng cha thật sự tin oan hồn của Hàm Quan trở về đòi mạng sao? Chuyện này đúng là quá hoang đường rồi?”
Trình Đức Hiên thấy Trình Thu Trì nói rất thoải mái, hiển nhiên không đặt lời của ông ta vào lòng, bèn thở dài một tiếng rồi nặng nề lắc đầu: “Thôi, việc này nghe có chút hoang đường, hy vọng là cha nghĩ nhiều. Có lẽ hai giấc mộng này chỉ là trùng hợp thôi”
Trình Thu Trì cố nén cơn buồn ngủ, xoa mí mắt, gật đầu nói: “Nhất định là trùng hợp. Cha, cha đừng suy nghĩ nhiều. Con đưa cha về phòng ngủ nhé, hôm nay bận bịu cả một ngày rồi, cha nên nghỉ ngơi sớm một chút”
***
Trình Thu Trì ngáp ngắn ngáp dài rời khỏi phòng. Trước khi đóng cửa, hắn ta còn cố ý quan sát khuôn mặt của Trình Đức Hiên. Thấy ông ta nhắm chặt hai mắt, dường như đã chìm vào mộng đẹp mới yên tâm đóng cửa rời đi.
Nhưng vừa nghe thấy tiếng đóng cửa, Trình Đức Hiên chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía gian phòng được ánh trăng bao phủ trước mặt.
Giờ phút này, đồ đạc trong phòng và cách bày biện đều trở nên mơ hồ không rõ, giống như phòng liệm đêm đó vậy.
Ngày đó, sau khi biết tin Hàm Quan nhảy giếng tự sát, ông ta như quỷ ám mà chạy vội tới phòng liệm đặt thi thể. Ông ta nhân lúc không có người trông coi mà xắn tay áo của Hàm Quan lên, kiểm tra kĩ lại vết loét đỏ trên cánh tay hắn ta. Sau khi nhìn rõ ràng, cả người ông ta như bị sét đánh trúng: Hóa ra Hàm Quan bị bệnh giời leo chứ không phải bênh viêm da có thể tự khỏi. Chuyện hắn ta tự sát là chuyện nhỏ, nhưng thi thể ngâm trong giếng suốt hai ngày, e là đã làm ô nhiễm nguồn nước trong cung rồi. Nếu Hoàng thượng biết chuyện này, chỉ sợ đầu mình và cả nhà sẽ khó giữ.
Nghĩ đến đây, Trình Đức Hiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống xương sống. Ông ta chỉ mong Hàm Quan không kể chuyện mình chẩn bệnh cho hắn ta cho người thứ ba biết, như vậy thì không chừng còn có thể tránh được một kiếp.
Ngay khi ông ta đang vô cùng hoang mang lo sợ, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó cửa phòng bị đẩy ra.
Trình Đức Hiên hoảng sợ, trong cái khó ló cái khôn mà chui xuống gầm giường đặt thi thể Hàm Quan, nín thở nghe động tĩnh bên ngoài, không dám nhúc nhích.