Người nọ sửng sốt và lắp bắp hỏi: “Hỏa Đới Sang? Đại nhân, căn bệnh này… có… có cách chữa trị không?”Trình Đức Hiên liếc nhìn hắn ta và đáp: “Độc Hỏa Đới tập trung ở thắt lưng, bị ảnh hưởng bởi hai đường kinh mạch từ gan. Nhiệt độc khiến tim bị tổn thương và ứ đọng ở bàng quang, sau đó tắc nghẽn ở ngoài da, cũng giống như gió độc vậy. Chỉ có điều, tuy căn bệnh này ập tới hùng hổ và phát bệnh rất giày vò, nhưng cũng chẳng phải là không có thuốc chữa”
Nghe tin có thể chữa khỏi bệnh này, người nọ vui mừng khôn xiết, định bắt tay với Trình Đức Hiên nhưng lại sợ ông ta ngại mình bẩn thỉu nên hắn ta chỉ cười cười xấu hổ, thu tay lại và vội vàng hỏi: “Đại nhân! Bệnh này của ta thật sự có thuốc chữa sao?”
Trình Đức Hiên khẽ mỉm cười, đi tới gần tủ Bách Tử và kéo nhẹ vài ngăn kéo, “Một tiền cỏ Long Đảm, hai tiền Hoàng Cầm, hai tiền Sơn Chi, ba tiền Trạch Tả, một tiền Mộc Thông, một tiền Đương Quy, một tiền Sinh Địa Hoàng, hai tiền Sài Hồ, một tiền Cam Thảo tươi, một tiền Cỏ Xa Tiền. Ngươi mang tất cả sắc lấy nước uống lúc đói bụng, sáng một lần và tối một lần. Ngoài ra, ngươi có thể tán nhuyễn rau sam tươi, lá hoa cúc dại và lá hoa ngọc trâm để bôi ngoài da. Sau khi mụn nước vỡ, ngươi hãy dùng cao Hoàng Liên hoặc cao Tứ Hoàng để bôi lên. Còn nếu mụn nước không vỡ hoặc mụn nước trương phồng lớn, ngươi hãy dùng kim chọc thủng, hút hết dịch trong mụn nước hoặc để dịch nước trong vết phồng rộp tự chảy ra ngoài. Cách này giúp mụn nước bớt trướng đau và giảm cảm giác khó chịu. Ngươi cứ lần lượt làm theo từng bước, bảy ngày sau chắc chắn sẽ chuyển biến tốt”
Người nọ vừa cau mày lắng nghe vừa dùng ngón tay để vẽ vời trong lòng bàn tay một hồi lâu, sau đó hắn ta đột nhiên ngẩng đầu và nhìn Trình Đức Hiên chằm chằm với vẻ mặt khó hiểu.
Trình Đức Hiên nhìn thấy dáng vẻ này của hắn ta thì vội vàng cười nói: “Ngươi không nhớ cũng không sao. Ta sẽ viết đơn thuốc cho ngươi, ngươi cứ việc làm theo đó là được”
“Nhưng mà năm xưa… Ngài không nói như vậy…” Người nọ đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy.
Trình Đức Hiên vốn đang chấp bút viết đơn thuốc, nghe thấy lời này liền dừng tay lại, mực nước dưới ngòi bút dần dần tản ra và biến thành một điểm đen tròn.
“Trình đại nhân, năm đó ngài… Năm đó ngài không hề căn dặn tiểu nhân như vậy. Ngài nói rằng tiểu nhân đã trúng gió Tứ Loan, phải dùng ngải cứu hun nóng vết thương mới có thể giảm ngứa…”
Khi nói những lời này, giọng nói của hắn ta đột nhiên thay đổi, giống như một cơn gió mạnh mẽ và thê lương đột ngột thổi qua ngoài cửa sổ, không thể chạm tới và cũng không thể nắm bắt được.
Trái tim Trình Đức Hiên đột nhiên co rút kịch liệt. Ông ta vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt thanh tú kia đang dần dần sưng tấy và trắng bệch như bánh bao. Ngũ quan của hắn ta càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng bị mụn nước trương phình dần dần nuốt chửng làn da và tạo ra mấy vết nứt nhỏ.
Cùng lúc đó, vô số bọt nước từ trên tóc và cổ tay áo của người nọ rơi tí tách xuống đất tạo thành một vệt nước sẫm màu thật lớn trên mặt đất. Lúc này, Trình Đức Hiên mới nhận ra khắp cơ thể của người nọ đều ướt sũng như thể hắn ta vừa được vớt lên khỏi mặt nước.
Thấy cảnh tượng này, đầu óc Trình Đức Hiên đột nhiên ong ong. Góc khuất ẩn sâu trong tâm trí hỗn loạn bắt đầu tiêu tán dần, ý thức của ông ta cũng dần dần trở nên tỉnh táo. Đúng vậy, Trình gia nào có phòng phát thuốc nào? Chưa kể tới cái tủ Bách Tử được làm bằng gỗ lim thượng hạng bên cạnh nữa. Ông ta đã không còn là ngự y từ nhiều năm trước, cho nên bên cạnh Trình Đức Hiên ngoại trừ một hộp thuốc phủ đầy bụi thì không còn gì cả.
Mà gian phòng ông ta đang đứng bây giờ rõ ràng chính là ngự y viện trong hoàng cung, nơi Trình Đức Hiên đã từng cẩn trọng chờ đợi suốt mười năm.
Nghĩ đến đây, toàn thân ông ta càng thêm căng thẳng, vội vàng quay đầu nhìn về phía “người” bị ngâm nước đến mức trương phình bên cạnh, sau đó ông ta lui về phía chân tường mấy bước, lẩm bẩm nói: “Ngươi là… ngươi là…”
Người nọ không trả lời mà chỉ trừng mắt nhìn Trình Đức Hiên: “Tại sao ngươi lại lừa ta? Tại sao ngươi lại lừa ta?”
Nói xong, hắn ta lao về phía Trình Đức Hiên như một con chim đang rình mồi. Bộ quần áo ướt sũng trên người hắn ta đã bị xé toạc, lộ ra phần thịt sưng tấy bên trong, bên trên là những vết lở loét của mụn độc như hoa mận.
Trình Đức Hiên bị dọa sợ đến mức mặt tái xanh. Ông ta hốt hoảng va vào ngăn tủ Bách Tử và làm rơi ngăn kéo trên cùng khiến nó đập mạnh vào đầu ông ta. Cơn đau khiến Trình Đức Hiên giật mình, mí mắt mở ra và phát hiện mình vẫn còn nằm trên giường trong phòng ngủ.
Nhưng Trình Đức Hiên chưa kịp vui mừng thì giọng nói quen thuộc lại văng vẳng bên tai ông ta: “Trình đại nhân, chu kỳ luân hồi đã đến. Ta sẽ xuất hiện bằng diện mạo mới để đòi lại một mạng mà ngươi thiếu ta…”
Trình Đức Hiên hét lên, cơ thể đột nhiên run rẩy khiến ông ta ngã nhào xuống giường phát ra một tiếng “bình bịch”. Âm thanh này khiến Trình Thu Trì – người vẫn luôn chờ đợi ngoài cửa – xông vào trong.
Nhìn thấy cha mình ngã dưới đất, Trình Thu Trì hoảng sợ chạy đến bên giường để đỡ ông ta dậy và liên tục hỏi: “Cha, cha sao rồi? Cha có bị thương không?”
Trình Đức Hiên ngồi ở mép giường thở hổn hển một hồi lâu, sau đó cầm tay Trình Thu Trì và hít một hơi thật sâu, đoạn chậm rãi nói: “Ta không sao. Vừa rồi gặp ác mộng nên ta mới sơ ý ngã xuống giường”
Trình Thu Trì thấy đầu cha mình đổ đầy mồ hôi lạnh, ngay cả trung y cũng ướt đẫm mồ hôi thì trong lòng hơi khó hiểu và vội hỏi: “Ác mộng? Cha, có phải vết thương trên trán khiến tinh thần của cha trở nên hoảng loạn và gặp ác mộng không?”
Trình Đức Hiên mệt mỏi xua tay với hắn ta, sau đó thấp giọng nói: “Không liên quan gì tới vết thương cả. Có lẽ là do ban ngày mệt mỏi nên ban đêm mới ngủ không ngon”
Nghe vậy, Trình Thu Trì lập tức quỳ “phịch” xuống và nghẹn ngào nức nở: “Là do con trai bất hiếu nên mới khiến cha ở từng tuổi này vẫn phải lo lắng cho con. Cha! Con sẵn sàng để cha đánh mắng con, chỉ xin cha đừng nổi giận nữa”
Nhìn thấy miếng gạc quấn quanh mắt cá chân của Trình Thu Trì, Trình Đức Hiên không đành lòng, vừa thở dài vừa đỡ hắn ta dậy: “Thôi bỏ đi! Năm đó khuyên con nhưng con chẳng chịu nghe. Bây giờ gạo đã nấu thành cơm rồi, con hãy sống cho tốt đi. Nhưng mà con phải nhớ một điều rằng, Tử Thiên đang mang thai cốt nhục của Trình gia chúng ta. Ta mặc kệ người kia gây sự như thế nào, miễn là đừng làm tổn thương đứa trẻ trong bụng Tử Thiên. Thu Trì, chắc là con sẽ xử lý tốt chút chuyện nhỏ này đúng không?”
Trình Thu Trì gục đầu xuống: “Cha, cha yên tâm đi! Con sẽ nói chuyện đàng hoàng với Ngọc San. Nếu không thể bàn bạc được thì con sẽ tìm một căn nhà khác để nàng ấy dọn ra ngoài ở một mình, đợi khi nào Tử Thiên sinh con xong thì con sẽ đón nàng ấy về phủ”
Hai người đang nói chuyện thì chợt thấy Tây viện thắp nến sáng trưng, thậm chí còn nghe thấy tiếng bước chân xa xa vọng lại. Trình Đức Hiên lập tức ngồi thẳng người, cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ và lo lắng hỏi: “Đã khuya rồi, ắt hẳn Tử Thiên đã đi ngủ từ sớm. Tại sao bây giờ lại chong đèn? Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi? Thu Trì, chúng ta mau mau tới đó nhìn xem”
Trình Thu Trì nghe vậy thì trong lòng lập tức hoảng hốt. Hắn ta vội vàng cùng Trình Đức Hiên rời khỏi phòng ngủ và đi về phía Tây viện. Khi tới nơi, hai người nhìn thấy cửa phòng của Lưu Tử Thiên đang mở rộng, một vài tiểu nha hoàn đang ra ra vào vào, thậm chí còn nghe thấy âm thanh nức nở yếu ớt truyền ra từ trong phòng.