Tân An Quỷ Sự

Chương 527: Cầu đại phu

Chương Trước Chương Tiếp

Nàng ta vừa dứt lời thì bầu không khí trong phòng lập tức trở nên cổ quái, ngoại trừ Trình Đức Hiên vẫn đang yên lặng ăn cơm với rau thì những người khác đều đặt bát đũa trong tay xuốngLưu Tử Thiên nhìn chằm chằm vào bát canh gà đã được hầm nhừ tới mức có váng mỡ trước mặt, môi mấp máy hai lần rồi cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Nếu muội muội thích thì cứ đưa bát canh này cho muội muội uống đi. Nhà chúng ta không thể giống như những nhà nghèo chật vật khác, đừng vì một bát canh mà khiến người làm chê cười”

Vừa nói, nàng ta vừa dịch chuyển bát canh về phía Trình Thu Trì – lúc này đang ngồi giữa hai nữ nhân – sau đó ung dung ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối và không chạm vào bát đũa trên bàn nữa.

Trình Thu Trì xấu hổ ho khan vài tiếng, sau đó định bưng bát canh gà tới trước mặt Lý Ngọc San. Nhưng tay hắn ta vừa chạm vào mép bát thì lập tức bắt gặp ánh mắt của Trình Đức Hiên. Hắn ta bèn đổi ý định, bưng bát canh gà trở lại trước mặt Lưu Tử Thiên.

“Phu nhân đang nói gì vậy? Canh này vốn được nấu cho phu nhân mà. Ngọc San chỉ nói suông vậy thôi, phu nhân đừng để trong lòng. Nếu nàng ấy muốn ăn thì ta sẽ sai người nấu một bát khác. Từ xưa đến nay, nhà chúng ta không bao giờ thiếu thốn những thứ này, phu nhân hãy uống nhân lúc canh còn nóng đi”

Nghe thấy lời nói chân thành của Trình Thu Trì, Lưu Tử Thiên cũng không muốn vòng vo nữa. Nhưng vừa cầm thìa lên thì nàng ta chợt cảm thấy có ai đó đang đặt tay lên sau lưng mình. Khi quay đầu lại, Lưu Tử Thiên liền trông thấy Lý Ngọc San đang nở nụ cười rầu rĩ và u ám với mình: “Tỷ tỷ! Vừa rồi tỷ nhắc tới nhà nghèo chật vật, có phải là đang muốn nói tới muội muội không?”

Lưu Tử Thiên hoảng sợ đến mức run tay, bát canh đổ xuống đùi khiến nàng ta kinh ngạc hét lên một tiếng rồi vội vàng đứng dậy.

Thấy vậy, Trình Đức Hiên vội vàng chạy tới gần họ để nhỏ giọng trách cứ Lý Ngọc San vài câu, sau đó ra lệnh cho Trình Thu Trì dìu Lưu Tử Thiên vào nhà để xem vết thương của nàng ta.

Tuy nhiên, khi Trình Thu Trì mới dìu Lưu Tử Thiên đi được hai bước thì họ đã bị Lý Ngọc San chặn lại. Nàng ta cầm bát canh gà và gí thẳng vào ngực Lưu Tử Thiên, lạnh lùng nói: “Tỷ tỷ! Tỷ vẫn chưa trả lời ta đấy! Có phải tỷ chán ghét ta vì có xuất thân hèn mọn nên không xứng ăn bát canh này không?”

Lưu Tử Thiên biết bây giờ mọi người đều đứng về phía mình nên nàng ta phải thể hiện bản thân là người rộng lượng. Vì vậy, nàng ta chỉ nhẹ nhàng nói: “Muội muội đã hiểu lầm rồi!” Sau đó, Lưu Tử Thiên đi theo Trình Thu Trì, vòng qua người Lý Ngọc San và đi về phía phòng trong.

Nhưng điều mọi người không ngờ tới chính là Lý Ngọc San lại tiếp tục chặn đường. Không chỉ thế, nàng ta còn siết chặt cổ tay Lưu Tử Thiên, còn tay kia thì gí bát canh gà đã đổ phân nửa tới trước mặt Lưu Tử Thiên, nhếch miệng hừ lạnh và nói: “Ta xuất thân nghèo hèn nên không tôn quý bằng đứa nhỏ trong bụng tỷ tỷ. Tỷ tỷ vẫn nên uống hết bát canh này nhân lúc nó còn nóng đi. Nếu tỷ khiến cháu ruột của Trình gia chịu oan ức thì phụ thân và quan nhân sẽ rất đau lòng!”

“Ngọc San!” Trình Thu Trì nghe nàng ta nhắc đến cha mình thì không thể nhịn được nữa, vừa cao giọng hét lên vừa nắm lấy cánh tay của Lý Ngọc San: “Nàng buông tay trước đi. Có chuyện gì thì đợi ta xử lý xong vết thương cho Tử Thiên đã”

Lý Ngọc San nhìn thấy Trình Thu Trì luôn thuận theo ý mình nay lại trở mặt thì vừa tức vừa hận. Nàng ta vừa cắn răng nghiến lợi vừa liều mạng nhào tới và khóc lóc kêu gào: “Các người hùa nhau bắt nạt ta, khinh thường ta. Chẳng qua chỉ là một bát canh gà mà thôi, thế mà các người lại làm nhục ta, ta không thiết sống nữa!”

Nàng ta vừa khóc lóc vừa xô đẩy về phía trước. Bát canh trong tay nàng ta xiêu vẹo và sắp đập trúng bụng Lưu Tử Thiên.

Nhìn thấy cảnh này, Trình Thu Trì hoảng sợ và vội vàng chạy đến giật cái bát, nhưng Lý Ngọc San lại không muốn buông tay. Cứ như vậy, cuối cùng bát canh còn sót lại một chút canh gà tuột khỏi tay nàng ta và đập vào trán Trình Đức Hiên.

Thời gian tựa như chết lặng. Mãi đến khi giọt máu đầu tiên chảy dọc theo quai hàm của Trình Đức Hiên và rơi xuống đất, mọi người mới có phản ứng và vội vàng lao về phía ông ta.

Nhìn thấy cha mình bị thương, Trình Thu Trì sợ đến tái mặt. Rốt cuộc hắn ta cũng kịp phản ứng và tát thật mạnh vào khuôn mặt của Lý Ngọc San: “Là do ta đã quá nuông chiều nàng. Nàng… Nàng…”

Sau khi gọi “nàng” mấy lần và thấy Lý Ngọc San rơm rớm nước mắt nhìn mình, trái tim Trình Thu Trì lại mềm nhũn. Hắn ta đành phất tay áo và chạy về phía Trình Đức Hiên.

Trong khi cả Trình gia đang bận rộn, Lý Ngọc San gạt đi nước mắt, thờ ơ nhìn đám đông hỗn loạn trước mặt và chậm rãi đứng dậy như thể chuyện không liên quan đến mình. Sau đó, nàng ta đi về phía phòng ngủ của mình trong tiếng la hét của mọi người.

***

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo như thác nước chảy xuống đình viện, rải rác trên mặt đất tạo thành những vệt loang lổ.

Trình Đức Hiên ngủ suốt nửa ngày, lúc này rốt cuộc cũng tỉnh lại. Nhìn thấy ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ, ông ta lập tức mặc một bộ trường bào rồi từ tốn ra khỏi cửa.

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng lộng lẫy, Trình Đức Hiên chợt ngẫu hứng làm một bài thơ:

“Trăng sáng soi rọi giường ta,

Ngân hà chảy về tây, đêm còn non”

Trình Đức Hiên vừa ngâm thơ xong thì vết thương trên đầu chợt đau buốt như bị kim châm. Ông ta không khỏi rít lên, ngón tay khẽ vuốt trán và sửng sốt một hồi, cuối cùng lắc đầu thở dài một hơi.

Ngay lúc ông ta đang âm thầm buồn bực thì ngoài tường chợt truyền đến một tiếng khóc yếu ớt và xa xăm. Tuy âm thanh kia rất nhỏ nhưng ông ta lại cảm thấy hơi quen thuộc, vì vậy bèn lớn tiếng hỏi: “Ai đó?”

Tiếng khóc ngừng lại. Sau đó, một giọng nam yếu ớt chợt trả lời một cách ngắt quãng: “Ta đã quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi rồi. Nhưng ta đang mắc bệnh hiểm nghèo, ngày nào cũng ngứa ngáy và đau đớn, cũng chẳng thể ngủ yên, thật sự sống không bằng chết”

Sau khi nói xong thì hắn ta lại bắt đầu nức nở, nghe vô cùng bi thương.

Trình Đức Hiên là một người hành nghề y, vậy nên khi nhìn thấy một người bị bệnh tật hành hạ thì ông ta không khỏi động lòng trắc ẩn. Vì vậy, ông ta bèn mở cánh cửa nhỏ hẹp trên tường, nghiêng người vẫy tay với người đang đứng trong bóng tối và nói: “Vào đi! Để ta nhìn xem rốt cuộc bệnh tình của ngươi thế nào mà lại tra tấn ngươi đến vậy”

Nghe vậy, người nọ vừa mừng vừa sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn Trình Đức Hiên và hỏi: “Đại nhân… Ngài thật sự bằng lòng khám bệnh và chữa trị cho tiểu nhân sao?” Trình Đức Hiên nhìn gương mặt hơi thanh tú trước mặt, không hiểu sao lại có cảm giác đã từng nhìn thấy hắn ta ở đâu đó. Ông ta trầm ngâm một lúc rồi khẽ gật đầu với người nọ, sau đó dẫn hắn ta vào viện.

Sau khi vào phòng phát thuốc, Trình Đức Hiên thắp một ngọn đèn dầu và hỏi hắn ta: “Tiểu huynh đệ, rốt cuộc ngươi cảm thấy khó chịu ở đâu?”

Người nọ do dự một hồi, thở dài một hơi thật sâu, sau đó lần lượt cởi cúc quần áo ra và để lộ bộ ngực gầy gò như trẻ con trước mặt Trình Đức Hiên.

Trình Đức Hiên cầm ngọn đèn dầu và đưa về phía trước. Sau đó, ông ta không khỏi hít sâu một hơi vì làn da trắng nõn của hắn ta nổi đầy mụn nước, phân bố thành từng dải bọt nước, trông như một chuỗi hạt đỏ thẫm như máu. Một số mụn nước đã mưng mủ và thối rữa, chảy ra chất dịch màu vàng đặc sánh và hôi thối.

Trình Đức Hiên đặt ngọn đèn dầu xuống, suy nghĩ một hồi và đưa ra kết luận: “Thắt lưng mọc đầy hỏa đan. Ngươi đang mắc chứng bệnh Hỏa Đới Sang”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)