Tân An Quỷ Sự

Chương 526: Náo loạn

Chương Trước Chương Tiếp

Khi Triệu Trạch Bình rời khỏi Giáp Mã Doanh thì Thẩm Thanh đã đợi ở đó từ lâu. Thấy ân sư của mình hơi khom người và bước đi khó khăn, hắn vội vàng chạy đến đón Triệu Trạch Bình, đỡ cánh tay và đưa ông ta tới xe ngựa bên cạnh đường, sau đó hắn mới lên xe và ngồi bên cạnh Triệu Trạch Bình“Đại nhân! Chẳng phải ngài đã nói chỉ nhìn một chút rồi rời đi ngay sao? Tại sao ngài lại ở lâu như vậy? Gần đây chứng thấp khớp của ngài bị tái phát, hơn nữa nơi đó lại vô cùng ẩm ướt nên thật sự không thích hợp ở lại lâu” Giọng điệu của Thẩm Thanh thấp thoáng ý tứ trách móc.

Triệu Trạch Bình vừa cười vừa giậm chân với hắn: “Ta cũng đã tới ngần tuổi này rồi, sống thêm được ngày nào hay ngày đấy, phải biết thế nào là đủ chứ? Chỉ có điều gần đây ta thường xuyên nhớ lại chuyện cũ, luôn hồi tưởng lại tuổi trẻ với những ngày say rượu và thúc ngựa đi đó đây, phóng hết tầm mắt để nhìn ngắm đất trời, cho nên trong lòng ta không tránh khỏi thổn thức và luôn muốn quay lại khoảng thời gian đó một lần nữa. Thẩm Thanh à, ngươi có cảm thấy ta đã già tới mức hồ đồ rồi không? Vừa rồi khi còn trong viện, ta có cảm giác rằng mình không ở đó một mình mà tất cả bọn họ đều đang ở đó. Ta chơi cờ cùng Tiên đế, Kính Ẩn luôn ở bên cạnh để giúp đỡ Tiên đế, thừa dịp ta không chú ý lại động tay động chân trên bàn cờ…”

Nói tới đây, ông ta chợt mỉm cười: “Đúng vậy. Hắn luôn giúp đỡ Tiên đế, chuyện gì cũng đặt Tiên đế lên hàng đầu, vậy nên cuối cùng hắn mới đau đớn và thống khổ tột cùng. Chứ không giống ta, kéo dài hơi tàn cũng tốt, được ngày nào hay ngày ấy cũng tốt, ta có thể sống lay lắt qua ngày…”

Thấy Triệu Trạch Bình nói chuyện càng ngày càng ảo não, Thẩm Thanh vội vàng đưa túi nước cho ông ta, lấy một chiếc trường bào từ trong cái bọc ra và khoác lên vai ông ta, sau đó nhẹ giọng an ủi: “Đại nhân! Đường sá mệt nhọc, ngài hãy nghỉ ngơi một lát đi! Quá khứ đều đã qua cả rồi, ngài đừng để chuyện này làm tổn thương lòng mình nữa”

Triệu Trạch Bình ho khan vài tiếng, đôi mắt vẩn đục nhìn khu chợ sầm uất và phồn hoa ở Lạc Dương qua khung cửa sổ và nói: “Ta luôn tự hỏi rằng trong sự kiện năm đó, liệu có phải ta và Kính Ẩn đã làm sai rồi không. Có lẽ là do bọn ta quá nóng vội khiến người kia gấp gáp muốn soán ngôi, cuối cùng lại bí quá hóa liều, không sợ thiệt thòi và ra tay tàn độc”

Thẩm Thanh sửng sốt rồi vội vàng quỳ xuống, đặt hai tay lên mu bàn tay gầy gò giống như vỏ cây của Triệu Trạch Bình và nói: “Đại nhân, có một số việc đã sớm được định sẵn rồi. Ngài có can thiệp hay không thì kết quả vẫn sẽ như vậy. Xin đừng tự trách mình”

Triệu Trạch Bình cười khổ và đỡ Thẩm Thanh đứng dậy: “Thôi bỏ đi! Dù gì thì mấy năm nữa ta cũng sẽ gặp lại Tiên đế, nếu ngài ấy trách cứ ta thì ta đành cam chịu, mặc ngài ấy đánh chửi ra sao cũng được”

***

Khi xe ngựa của Triệu Trạch Bình chậm rãi đi ngang qua Trình phủ thì tình hình bên trong phủ đang rất hỗn loạn.

Trình Đức Hiên bị một cái đĩa đập vào trán khiến máu chảy đầm đìa khắp mặt. Trình Thu Trì và một đám người hầu hoảng sợ tới mức chân tay luống cuống, vội vã dìu ông ta tới tiền đường. Có người muốn cho Trình Đức Hiên uống thuốc trước, có người muốn cầm máu cho ông ta trước, lại có người muốn tìm xe ngựa để đưa ông ta tới y quán.

Điều không ngờ tới chính là, một đám người hỗn loạn như vậy không chỉ khiến hộp thuốc rơi xuống đất mà ngay cả Trình Thu Trì cũng vì nôn nóng mà ngã xuống theo. Hắn ta bị bong gân mắt cá chân và ngồi một hồi lâu cũng không đứng dậy được.

Nhưng Trình Đức Hiên lại bình tĩnh hơn bọn họ rất nhiều. Ông ta ra lệnh cho người hầu đưa Trình Thu Trì tới y quán, còn mình thì chậm rãi đi vào phòng trong, đuổi tất cả người hầu ra ngoài để tách biệt âm thanh ồn ào và tranh chấp bên ngoài cửa.

Trình Đức Hiên đi tới cạnh bàn và thắp một ngọn nến, sau đó lấy một hộp thuốc đã lâu không đụng tới từ trong ngăn tủ ra. Ông ta xử lý vết thương trên trán mình trước gương đồng một cách thuần thục.

Sau khi băng bó xong, Trình Đức Hiên soi gương rồi lặng lẽ nhìn khuôn mặt phong sương của mình hồi lâu.

Sau đó, ông ta chợt mỉm cười.

Trình Đức Hiên không ngờ rằng mình đã làm quan trong triều hơn nửa đời người và trải qua đủ loại thăng trầm, bây giờ ở tuổi sắp về hưu lại bị một tiểu cô nương đập vào đầu, mà người đó còn là con dâu của ông ta.

Nghĩ đến đây, nụ cười nơi khóe miệng ông ta càng thêm sâu. Trình Đức Hiên chậm rãi đưa tay về phía hộp thuốc trước mặt, chà xát liên tục lên một chiếc bình men bằng ngọc trong ngăn tủ ngầm cho đến khi chiếc bình bị nhiệt độ cơ thể ông ta làm ấm lên. Sau đó, ông ta mới dời tay khỏi hộp thuốc, lẳng lặng ngắm mình trong gương một lúc rồi cất hộp thuốc vào tủ.

***

Lý do khiến Trình gia bị náo loạn tới mức long trời lở đất chính là một bát canh gà. Sau khi một bát canh gà được hầm nhừ trong hai canh giờ, nó mới được bê cho Lưu Tử Thiên.

Điều này không phải vì sự khác biệt giữa chính thất và thê thiếp mà là vì Lưu Tử Thiên có thai.

Nàng ta và Trình Thu Trì đã làm vợ chồng gần hai mươi năm. Vốn tưởng rằng cả đời này bọn họ sẽ không có con nhưng sau đầu mùa thu năm nay, Lưu Tử Thiên lại thường xuyên nôn khan vào sáng sớm. Ban đầu Trình Thu Trì còn nghĩ rằng nàng ta không khỏe, nhưng sau khi Trình Đức Hiên bắt mạch cho Lưu Tử Thiên thì ông ta phát hiện nàng ta đã mang thai hai tháng.

Tất nhiên cả nhà đều mừng rỡ như điên trước sự xuất hiện của đứa trẻ này, ngoại trừ thị thiếp mới của Trình Thu Trì – Lý Ngọc San.

Kể từ khi biết Lưu Tử Thiên có thai, cứ cách hai ba ngày thì nàng ta lại làm loạn bằng cách đánh gà mắng chó. Hoặc là nàng ta ghét bỏ đồ ăn không hợp khẩu vị, hoặc là chán ghét quần áo không vừa vặn. Tóm lại, bất cứ thứ gì liên quan tới Lý Ngọc San thì toàn bộ đều không hợp ý nàng ta.

Đám người hầu đều âm thầm bàn tán rằng Lý Ngọc San vốn xuất thân ở phường chợ búa và chỉ là một bé gái mồ côi, vậy thì tại sao bây giờ đã có người hầu kẻ hạ mà nàng ta còn gắt gỏng và soi mói đến vậy?

Chỉ có cha con Trình Đức Hiên và Trình Thu Trì hiểu rõ ràng rằng: thứ khiến nàng ta trở nên soi mói không phải là lỗi lầm của đám người hầu và nha hoàn kia mà chính là đứa nhỏ trong bụng của Lưu Tử Thiên – đứa con mà Trình Thu Trì có được khi đã lớn tuổi.

Vốn dĩ nàng ta luôn cảm thấy tự ti vì thân phận thị thiếp của mình, nhưng điều trái ngược chính là sự tự ti ấy lại khiến tâm tính nàng ta trở nên cao ngạo hơn. Lý Ngọc San không muốn hạ mình trong bất kỳ chuyện gì, đặc biệt là khi đối mặt với Lưu Tử Thiên. Chuyện gì Lý Ngọc San cũng muốn so cao thấp với Lưu Tử Thiên, kể cả chi phí ăn mặc hay việc cưới hỏi đàng hoàng theo tiêu chuẩn đại phu nhân. Cũng may Lưu Tử Thiên là người nhu nhược, Trình Thu Trì lại luôn nhường nhịn nàng ta nên trong vòng ba năm qua, Trình phủ chỉ thỉnh thoảng mới xảy ra náo loạn nho nhỏ, nhìn chung cuộc sống vẫn thoải mái và dễ chịu.

Nhưng bây giờ khi Lưu Tử Thiên đã có một đứa con của Trình gia thì cán cân giữa hai người đột nhiên bị nghiêng lệch.

Lưu Tử Thiên là chính thất, bây giờ lại sắp sinh một đứa cháu cho Trình gia nên bất kể là trai hay gái, đứa trẻ đó nhất định sẽ được Trình Đức Hiên và Trình Thu Trì yêu thương hết mực. Vậy thì từ nay về sau, Lý Ngọc San còn chỗ đứng nào ở đây nữa?

Sự hoảng sợ và hoang mang ngày càng lớn mạnh, chồng chất và lan rộng trong lòng Lý Ngọc San khiến tính tình nàng ta ngày càng cáu kỉnh, cảm xúc cũng khó kiềm chế hơn trước, đến hôm nay thì rốt cuộc nàng ta cũng bộc phát như núi lửa phun trào.

Chỉ có điều không ai ngờ rằng người nàng ta gây sự đầu tiên lại là Trình Đức Hiên.

Một canh giờ trước, khi Thúy Lũ – nha hoàn riêng của Lưu Tử Thiên – bưng một bát canh gà lên bàn thì Lý Ngọc San bắt đầu gây sự.

Đầu tiên, nàng ta kéo tay Trình Thu Trì và nói rằng mình bị đau đầu và thức trắng đêm. Khi hắn ta đang ân cần xoa bóp cổ tay cho Lý Ngọc San trên bàn ăn thì nàng ta lại phàn nàn thức ăn quá nhạt nhẽo khiến mình ăn không ngon miệng, chỉ có bát canh gà trước mặt Lưu Tử Thiên mới khiến nàng ta cảm thấy thèm ăn một chút.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)