Tân An Quỷ Sự

Chương 525: Tình nghĩa phu thê sâu nặng

Chương Trước Chương Tiếp

Đột nhiên nghe được những lời phản nghịch như vậy, trong lòng Triệu Lãng không hề sợ hãi hay tức giận, mà là tràn ngập một sự hoang vắng cực kỳ lớnSuy nghĩ của hắn đột nhiên quay trở lại hàng chục năm trước, khi đó, hắn gặp Kính Ẩn lần đầu tiên, cả hai tâm đầu ý hợp nên đã kết nghĩa huynh đệ, thêm cả Triệu Trạch Bình là ba người, họ thường uống rượu tâm sự dưới ánh trăng, trò chuyện thân mật khi đoàn tụ. Lúc đó, Kính Ẩn thường khuyên hắn, đừng ràng buộc chuyện việc nước việc dân, hãy buông bỏ mọi thứ, dạo chơi khắp giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, coi như đã sống hết mình với đời này. Nhưng lúc ấy vương triều thay đổi, trăm họ lầm than, hắn đã thấy thì không thể thờ ơ. Cho nên thế gian này có thêm một vị vua dựng nước Đại Tống, nhưng lại mất đi một người hào kiệt cầm côn chốn giang hồ.

Chớp mắt qua nhiều năm, đã đến cái tuổi này, dù sao thì hắn vẫn luôn nghĩ đến những gì Kính Ẩn nói khi đó, có lẽ lúc đó Kính Ẩn đã nhận ra, khi trở thành hoàng đế, dù nhận được nhiều thứ nhưng mất càng nhiều hơn, nên mới khuyên hắn hết lần này đến lần khác, thậm chí không tiếc lấy lý do rời đi để ép buộc hắn.

Chỉ là khi đó, hắn không hiểu hết được nỗi khổ của Kính Ẩn, nhưng thời gian trôi qua, hắn dần phát hiện ra rằng những người thân thiết nhất với mình đều đã thay đổi lúc nào không biết.

Người đó chính là đệ đệ ruột Triệu Khang mà hắn luôn hết lòng chăm sóc.

Hắn không rõ Triệu Khang bắt đầu có ý định đối với ngôi vị hoàng đế từ khi nào, hắn chỉ nhớ rằng có một hôm, ngay cả Lý Phù nổi tiếng trong triều về thanh liêm cũng bắt đầu lên tiếng vì Tấn vương, ca ngợi hắn ta có tài hơn người.

Lúc này hắn mới hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của Kính Ẩn, nhưng đã quá muộn.

Trong những năm qua, không phải là hắn không biết những gì Triệu Khang đã làm: cấu kết với quyền thần, xây dựng một mạng lưới ngầm khổng lồ ở Biện Lương, không buông tha từ quan văn đến quan võ.

Nhưng bất cứ khi nào Kính Ẩn và Trạch Bình khuyên hắn đề phòng Triệu Khang, thậm chí còn muốn hắn tước bỏ phong hào Tấn vương của Triệu Khang, lúc nào hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, không muốn làm tổn thương tình cảm huynh đệ

Mãi cho đến một ngày, trinh thám do Triệu Trạch Bình phái đi báo lại rằng, Triệu Khang đã bố trí người trong cấm quân, hình như có ý định mưu phản, hắn mới nhận ra đệ đệ luôn núp dưới cánh chim của mình đã trưởng thành và còn có ý muốn mưu hại mình.

Khoảnh khắc đó, ngoài đau thương thì hắn còn thấy hối hận, hối hận vì ngay từ đầu đã không nghe lời Kính Ẩn, nên đã biến từ huynh đệ tình thâm thành cốt nhục tương tàn.

Vì vậy, hôm nay trên triều thấy Triệu Khang muốn dời đô, sau đó lại bỗng nhiên nghe được hai chữ “băng hà”, hắn không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, trong giây lát hắn đã quên mất tình cảnh nguy cấp, cứng đờ người đứng im tại chỗ, không tiến cũng không lùi. Hắn nhìn tiểu nhân nhi không ngừng dập đầu với mình, lặp lại câu “Hoàng thượng băng hà” khiến các quan văn võ cả triều đều tái mét.

Trong lúc ngỡ ngàng, Tống hoàng hậu đột nhiên chạy đến, liều mạng quét tay áo lên tiểu nhân nhi trên mặt đất.

“Toàn lời xằng bậy, lại còn dám phát ngôn bừa bãi ở đây, ta không cho phép các ngươi nguyền rủa Thánh thượng, không bao giờ cho phép các ngươi nguyền rủa Thánh thượng…”

Nàng ta dường như đã thay đổi, không còn là một Hoàng hậu hiền lành, ít nói nữa mà trở thành một thê tử quan tâm đến phu quân, hoàn toàn quên mình.

Tiểu nhân nhi đã biến mất ngay lập tức khi nàng ta lao đến, nhưng như thể nàng ta không cảm nhận được, nên vẫn quét qua quét lại tay áo thùng thình trên mặt đất. Trang sức đội đầu rơi hết xuống, mái tóc xanh cũng lòa xòa trên vai, không còn dáng vẻ đoan trang nhẫn nhịn như xưa.

Nhưng ánh mắt Triệu Lãng nhìn nàng ta đột nhiên dịu dàng hơn một chút, hắn hơi rung động, đang định tiến tới đỡ Hoàng hậu lên, nhưng lại phát hiện một đôi bàn tay nhỏ bé trắng bệch đang từ từ hiện lên trên cổ áo nàng ta, mười đầu ngón tay nhọn hoắt lóe lên ánh sáng xanh, hắn chưa kịp kêu lên đã siết chặt chiếc cổ mềm mại của nàng ta.

Cơ thể Tống hoàng hậu hơi run lên, ánh mắt lấp lánh biến mất trong phút chốc, cả người nàng ta mềm nhũn gục xuống, ngã vào lồng ngực rộng lớn của Triệu Lãng.

Trước khi nhắm mắt, nàng ta cố gắng hết sức nói ra một lời với hơi thở mong manh, tuy rằng giọng nói hơi nhỏ, nhưng các đại thần phía sau đều có thể nghe rõ ràng không sót một chữ.

“Rất mong quan gia bảo vệ tốt bản thân… Ta chết cũng không hối tiếc…”

***

“Hoàng tẩu thế nào rồi?” Nhìn thấy Vương Kế Huân hấp tấp đi đến, Triệu Khang vội vàng đứng dậy hỏi.

Vương Kế Huân nhìn Triệu Khang với ánh mắt phức tạp, nhẹ nhàng nói: “Tuy rằng Hoàng hậu bị thương ở cổ, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, tính mạng không có gì đáng lo, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

Vương Kế Huân thở dài một tiếng: “Các quan văn võ cả triều đều vô cùng xúc động khi thấy Hoàng hậu không tiếc hy sinh thân mình để bảo vệ Thánh thượng, tất nhiên cũng có một số người do hoàn cảnh ép buộc nên mới phải bày tỏ quan điểm. Nhưng nghe nói, hôm nay rất nhiều người dâng tấu chương khuyên Thánh thượng dời đô” Hắn đan hai tay vào nhau, lắc đầu nói: “Tỷ phu, xem ra việc dời đô là điều bắt buộc, nhưng trong lòng ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Huynh nói xem, chuyện này không xuất hiện sớm cũng không xuất hiện muộn, mà hết lần này tới lần khác lại xuất hiện vào lúc này, có phải đây là âm mưu của bọn họ không?”

Triệu Khang suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên cười khổ, tỏ ra hơi nản chí một cách rõ ràng: “Ta cũng đã phái người đi nghe ngóng, người đó nói chuyện của Chu Ôn hậu Lương là thật, người già trong cung đều biết, không thể là giả. Chỉ có thể nói rằng ta không có mệnh này, thế nào cũng không thể giống huynh trưởng, trở thành…”

Lời nói của hắn ta bị Vương Kế Huân cắt ngang: “Cái gì mà có mệnh với không mệnh chứ? Tỷ phu, ta không bao giờ tin chuyện này. Bây giờ còn nửa tháng nữa mới tới lễ tế trời, ta sẽ phái người đi tìm đạo trưởng, kể cả đến trời nam biển bắc cũng nhất định phải tìm được đạo trưởng về cho huynh. Tỷ phu, huynh cứ yên tâm”

***

Đứa nhỏ ngồi mãi một chỗ đã hơi mệt nên nằm luôn xuống xe, chống cằm nhìn ông lão: “Ông ơi, nếu trong cung có dấu hiệu kỳ lạ, hơn nữa Hoàng hậu còn bị thương, vậy tại sao cuối cùng vẫn không dời đô đến Lạc Dương của chúng ta?”

Mí mắt của ông lão cụp xuống vài cái, như là hơi mệt mỏi, ông lão ngáp dài, vẫy tay với đứa nhỏ: “Chuyện sau đó ta đã quên mất rồi, càng lớn tuổi, đầu óc càng ngày càng nhớ được ít chuyện, nhiều ký ức đã mọc cánh bay đi lúc nào không biết”

Nói xong, ông lão đưa miếng bánh bao nướng không nhân cuối cùng trong tay vào miệng nhai kỹ, nuốt vào bụng, sau đó đứng dậy đi ra khỏi ngõ, bước chân tập tễnh và chậm chạp, nhìn từ sau lưng ông lão dường như già hơn so với tuổi thật.

Đứa nhỏ cảm thấy khó hiểu, đứng dậy nói với gia gia: “Lão tiên sinh này thật kỳ quái, sao ông ta biết nhiều chuyện trong cung như vậy?”

Gia gia nhún vai: “Ta nghĩ ông ta còn lớn hơn ta mười tuổi, những gì ông ta nói, con cứ nghe một chút rồi thôi, chớ để trong lòng”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)