Tân An Quỷ Sự

Chương 524: Côn

Chương Trước Chương Tiếp

Triệu Khang chăm chú lắng nghe Triệu Trạch Bình nói xong, hắn ta cười tủm tỉm: “Thừa tướng nói rất đúng, nhưng từ cuối thời Đường, Lạc Dương xảy ra chiến tranh liên tục mấy năm, thành trì bị tổn hại nặng nề, kinh tế cực kỳ suy tàn. Hơn nữa, một số kho lương gần Lạc Dương đều đã bị khói lửa chiến tranh thiêu rụi, không có lương thực dự trữ là điều tối kỵ khi muốn đóng đô”Triệu Trạch Bình chắp tay hành lễ, nhưng miệng lại nói: “Đúng là tất cả các loại trang bị ở thành Lạc Dương đều chưa hoàn chỉnh, nhưng Lạc Dương được bao bọc xung quanh, cửa ải hiểm yếu san sát như rừng, địa thế hiểm trở kiên cố, tám ải nằm cách năm trăm dặm bốn phía vương thành Tây Chu, có vai trò to lớn trong việc bảo vệ kinh thành của vương triều. Ta tin rằng trong lòng các vị đại thần sẽ biết được cái nào nặng cái nào nhẹ”

Nói xong, ông ta nhìn thẳng Triệu Khang không chịu nhún nhường, tuy rằng hai người đều tươi cười thân thiện như cũ, nhưng lại kéo đến bầu không khí lạnh như băng vào buổi triều. Các đại thần tạm thời chìm vào im lặng, thậm chí mồ hôi lạnh còn chảy ròng ròng, nhìn trái nhìn phải mà không biết đứng bên nào.

Cũng may, Triệu Lãng ở trên ghế rồng đứng dậy, giơ tay ra hiệu hai người đừng tiếp tục tranh cãi nữa: “Được rồi, dù muốn dời đô cũng phải đợi trẫm đến Lạc Dương khảo sát rồi mới quyết định được, bây giờ nói những lời này vẫn hơi sớm, hai người không cần phải tranh cãi thêm nữa”

Thấy Hoàng đế lên tiếng, các đại thần mới thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trên vai cũng nhẹ bớt đi.

Nhưng chưa nhẹ nhõm được bao lâu, bên ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, lúc quay đầu nhìn lại thì thấy bảy tám vành mũ nhọn lần lượt lướt qua ngưỡng cửa điện Thùy Củng, kèm theo một vài tiếng nô đùa non nớt giống như tiếng mèo cào vọng vào từ ngoài cửa, thu hút từng người quay lưng lại.

“Thiên lý thảo, hà thanh thanh. Thập nhật bốc, bất đắc sinh…”

“Hì hì… hì hì…”

“Hoàng thượng băng hà rồi… Hoàng thượng băng hà rồi…”

Chúng nó hát hò, cười đùa, nối đuôi nhau đi qua rồi biến mất trong những bụi cây xanh um tươi tốt ngoài điện Thùy Củng trước mắt mọi người.

Các quan văn trong triều đều rùng mình sợ hãi trước cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện một cách chân thật trước mặt mình, không ai dám tiến lên một bước, nhất là thừa tướng đương triều Triệu Trạch Bình, người vừa tranh cãi với Tấn vương, bây giờ lại nhanh chân núp sau lưng Triệu Khang, chỉ dám nhìn ra ngoài điện qua bờ vai của hắn ta, vừa nhìn vừa nói: “Ôi, lão phu đã từng này tuổi rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy những thứ ô uế như này, thật sự làm ta sợ hãi”

Nhìn thấy ông ta sợ tới mức mất hồn mất vía, Triệu Khang vừa tức vừa buồn cười, quay đầu lại nói với Triệu Lãng: “Hoàng huynh, chuyện này thật điên rồ, bây giờ nó còn dám đến ngoài điện Thùy Củng, để thần đệ đi ra ngoài gặp chúng nó xem rốt cuộc là loại yêu quái gì?”

Nhưng hắn ta còn chưa kịp nói xong thì Triệu Lãng đã lao ra khỏi điện trước hắn ta, trên tay hắn cầm côn Bàn Long đã chinh chiến cả đời với hắn, chiếc côn kia chia làm hai đoạn, một đoạn ngắn và một đoạn dài hơn, hai đoạn được nối với nhau bằng một vòng sắt. Triệu Lãng xuất thân là một võ tướng nên sau khi lên ngôi đã đặt côn Bàn Long này dưới ghế rồng để đề phòng trường hợp khẩn cấp.

“Hoàng thượng… Hoàng thượng, sao ngài lại đích thân đi ra ngoài?”

Nhìn thấy Triệu Lãng dám xông ra ngoài mà không quan tâm đến sự an nguy của mình, ngay cả những triều thần rụt rè cũng không dám co đầu rụt cổ trong điện được nữa, bọn họ nhao nhao chạy ra khỏi điện Thùy Củng cùng với một đám nội giám và thị vệ, đuổi theo Triệu Lãng.

Bên ngoài điện Thùy Củng là bụi cây được cắt tỉa gọn gàng, bụi cây tuy không cao nhưng lại được trồng rất sát nhau, cho nên đám người chỉ có thể nhìn thấy Triệu Lãng ở phía trước cách đó không xa, nhưng tạm thời khó mà đuổi kịp.

Triệu Lãng đang đứng trong bụi cây xanh thẫm, ánh mắt quét qua từng phiến lá cao ngang thắt lưng, hắn chợt nghe thấy bên chân phải có tiếng “sột soạt”, vừa cúi đầu nhìn xuống thì thấy một tiểu nhân nhi mặc áo tang đang nắm lấy phần trên chiếc giày của mình với vẻ mặt u ám đầy sự chế nhạo.

Hắn giận dữ gầm lên, cơ thể hơi vươn ra, côn Bàn Long vung từ trên cao xuống, biến thành nhiều bóng đen trên không trung, sau đó chém nhanh như chớp về phía tiểu nhân nhi đang cười không ngớt trên mặt đất.

Triệu Lãng đã theo cha học võ từ nhỏ, khi còn trẻ hắn đã bước chân vào giang hồ, tìm hiểu các vị thầy nổi tiếng, bái kiến các bậc cao nhân, võ nghệ của hắn khá cao cường, về sau hắn tòng quân dưới trướng của Quách Uy, nhiều lần lập công, trở thành đại tướng quan trọng của hậu Chu. Hắn giỏi nhất về kỹ thuật côn, tự sáng tạo “Đằng xà bổng” và có tổng cộng ba mươi sáu đường múa côn, người tự xưng là “Một cây côn ngang người, đánh hạ bốn trăm châu là họ Triệu”. Về sau, dù làm Hoàng đế, hắn vẫn tự mình dạy cấm quân luyện võ, huấn luyện tất cả cấm quân thành cao thủ võ công, hắn hoàn toàn xứng đáng với bậc thầy võ công.

Cho nên, bị hắn đánh phủ đầu như thế, ước chừng sẽ không ai có thể sống sót thoát khỏi côn Bàn Long.

Nhưng mà đây là lần đầu tiên Triệu Lãng thất bại: Bụi đất tản ra, rễ cỏ rơi xuống, mặt đất trước mắt hắn chỉ còn lại một cái hố sâu nửa thước, ngoài ra không có gì cả.

Tiểu nhân nhi kia đã biến mất không một tiếng động như khi nó đến, như một hạt bụi bay lên chín tầng mây không để lại dấu vết.

Sắc mặt Triệu Lãng hơi thay đổi, ánh mắt hắn như tia điện, hắn nắm chặt côn Bàn Long trong tay, vội vã tìm kiếm dấu vết của tiểu nhân nhi kia trong bụi cây. Nhưng hắn tìm đi tìm lại trong bụi cây nhiều lần vẫn không thấy đâu.

“Hoàng huynh” Triệu Khang là người đầu tiên lao lên, trên mặt hắn ta lộ vẻ lo lắng, bước lên bảo vệ Triệu Lãng: “Những thứ này rất quỷ quái, hoàng huynh không được chủ quan”

Triệu Lãng nắm lấy bả vai Triệu Khang kéo hắn ta ra phía sau, liếc hắn ta một cái, nói khẽ: “Đệ không mang vũ khí, đừng để mình gặp nguy hiểm”

Triệu Khang đang định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy phía trước có một bóng người hơi lay động, Tống hoàng hậu và cung nữ Vân Cẩm của nàng ta đang từ cung Diêm Phúc đi về phía này.

Hai người từ xa nhìn thấy Triệu Lãng thì khom người hành lễ, còn chưa kịp đứng thẳng dậy, Tống hoàng hậu đã thở ra một cái thật nhẹ, quay người nhìn về phía sau lưng, sắc mặt của nàng ta trong khoảnh khắc đó còn trắng hơn cả tờ giấy.

Nhìn thấy Tống hoàng hậu sợ tới mức tái mét mặt như vậy, Triệu Lãng đoán được nàng ta đã nhìn thấy cái gì, hắn nắm lấy côn Bàn Long chạy về phía trước nhanh như một cơn gió, Triệu Khang và đám thị vệ mới chạy tới cũng theo sau hắn, tiếng hô hào to nhỏ của một đám đại thần, nhất là Triệu Trạch Bình cũng vọng tới.

Nhưng mà ngay khi Triệu Lãng chỉ còn cách Tống hoàng hậu vài bước, nàng ta đột nhiên quay đầu lại và sợ hãi kêu lên: “Quan gia, cẩn thận”

Triệu Lãng hơi giật mình, bên tai hắn đột nhiên vang lên tiếng rên rỉ loáng thoáng, hắn cúi đầu thì nhìn thấy đám tiểu nhân nhi mặc áo tang xếp thành hàng quỳ lạy mình, khóc lóc dập đầu hành lễ: “Hoàng thượng băng hà… Hoàng thượng băng hà…”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)