Tân An Quỷ Sự

Chương 521: Vô tướng

Chương Trước Chương Tiếp

“Bọn họ thật sự dặn dò các ngươi như vậy sao?” Người trẻ tuổi lộ vẻ kinh ngạc, giọng điệu lại quả quyết kiên nghị, khiến chủ quán cảm thấy kính sợ“Bọn… bọn họ đúng là đã nói thế” Ông ta lắp bắp trả lời, trên mặt lại nở nụ cười lấy lòng, “Công tử, nghe cách ngài nói chuyện thì hẳn là con nhà quyền quý, ngài có thể nói cho đám dân thường chúng tôi biết triều đình rốt cuộc muốn làm gì không? Vì sao mọi người liên tiếp tới phố Hỏa Thiêu này vậy?”

Người trẻ tuổi liếc ông ta một cái, hừ lạnh, “Sợ là có người không chết tà tâm, mang lòng mơ ước thứ không thuộc về mình”

Chủ quán nghe vậy thì suy nghĩ càng thêm hỗn loạn, ông ta vốn không hiểu rõ những điều người trẻ tuổi nói ban nãy, bây giờ nghe được lời này lại giống như rơi vào sương mù.

Ông ta đứng đó sờ cằm suy nghĩ mãi nhưng vẫn không thể hiểu nổi mớ hỗn độn trong đầu.

Mà người trẻ tuổi kia nhân lúc ông ta mải mê suy nghĩ đã lặng yên lẻn vào tòa viện cũ nát bên cạnh, sau đó khẽ vung tay áo lên khóa cửa viện lại.

Trong viện, cỏ dại mọc um tùm, những mảnh gạch ngói vỡ rải rác trên mặt đất, góc viện còn có một cái giếng bị bỏ hoang từ lâu.

Nhìn sân viện hỗn độn, hắn ta thở dài, “Rời đi những mấy chục năm, nhà cũ cũng đã cũ nát đến thế này, nếu tương lai trở về ở tạm thì phải làm thế nào đây?”

Nghĩ đến đây, hắn ta bấm tay, đôi môi hơi mấp máy niệm thần chú, trong nháy mắt một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn đám gạch ngói vỡ trong sân viện lên. Đột nhiên, cơn gió tan đi, đám gạch ngói kia ngay lập tức rơi xuống khiến sân viện còn lộn xộn hơn trước.

Thấy thế, hắn ta nhắm mắt hít một hơi thật sâu, sau đó lại mở mắt ra, bất đắc dĩ nhìn hai tay mình, “Tại sao vậy? Ta có thể dễ dàng luyện được những phép thuật cao cấp phức tạp hơn thế này mà sao đã luyện phép dọn dẹp bao năm rồi mà vẫn không dùng được chứ? Thôi vậy, lát nữa ra chợ tìm vài người đến dọn dẹp lại mới được”

Hắn ta chợt nhớ tới cái gì đó, bước nhanh đến tường viện phía tây, nhặt một cây gậy gỗ gần đó rồi ngồi xổm xuống đào bới, thấy sắp đào được ba thước rồi mà vẫn không phát hiện gì cả.

Hắn ta suy nghĩ trong chốc lát, miệng khẽ lẩm bẩm, “Quái lạ, huynh trưởng nói khi còn nhỏ từng chôn một con ngựa đá ở chỗ này, sao lại không thấy nữa nhỉ? Chẳng lẽ đã bị người ta đào đi rồi sao?”

Hắn ta bỗng nhiên nở nụ cười giảo hoạt, đầu ngón tay vẽ một vòng tròn trong không khí. Sau đó, một con ngựa đá tinh xảo lập tức hiện ra. Hắn ta cẩn thận chôn lại con ngựa đá vào cái hố, lại dùng gậy gỗ gạt bằng đất xung quanh. Làm xong, hắn ta mới vừa lòng đứng lên, vỗ rơi bùn đất trong lòng bàn tay rồi đi ra khỏi viện.

***

Mặt trời lặn sau những rặng núi, tia nắng cuối cùng trong ngày biến mất, cả tòa Tống cung bị màn đêm bao phủ khiến nó có vẻ càng thêm tịch mịch đáng sợ. Một trận gió nhẹ lướt qua làm đám đèn lồng treo dưới mái hiên lay động. Bóng của mọi vật cũng lắc lư theo ánh sáng lập lòe, tựa như mấy con cự thú ẩn nấp, ngo ngoe rục rịch trong bóng đêm.

Phía gần cửa cung, Tả vệ tướng quân Lý Quang Tiền đang tháp tùng hòa thượng Thích Hải ra khỏi cung. Dọc đường đi, vị cao tăng đến từ chùa Tướng Quốc này đều trầm mặc không nói một lời, còn thường xuyên lắc đầu thở dài như thể gặp phải vấn đề khó giải quyết.

Lý Quang Tiền thấy thế, bèn khom người hành lễ rồi hỏi, “Đại sư, chẳng lẽ trong cung thật sự có yêu dị lộng hành cho nên ngài mới đang thấy khó xử như thế sao?”

Hòa thượng Thích Hải nhìn hắn ta một cái, lại thở dài, đáp, “Hôm qua ta và các đồ đệ đã niệm kinh ở điện Tử Thần cả ngày, hy vọng đuổi được yêu ma quỷ quái trốn trong đó để hoàng cung được yên ổn, nhưng tối hôm qua vẫn có cung nữ bị yêu vật làm hại, thật sự là quá đỗi bi ai”

Lý Quang Tiền cân nhắc một lúc lâu mới mạnh dạn hỏi tiếp, “Đại sư, thứ hại người đó rốt cuộc là gì? Trong lòng ngài có suy đoán gì không?”

Nghe vậy, hai hàng lông mày trắng thưa thớt của hòa thượng Thích Hải nhíu lại, vẻ mặt uể oải ỉu xìu lắc đầu nói, “Tướng quân có điều không biết, chính vì đến bây giờ ta vẫn chưa phát hiện ra tung tích thứ này nên trong lòng mới vô cùng lo lắng. Những điều vô hình mới là đáng sợ nhất. Phật nói: Vô tướng tức hỗn độn, trời không phải trời, đất không phải đất, rất khó phân biệt; Không có trên không có dưới, chẳng phân biệt trên dưới; không có lăng, không có giác, vô hình vô dạng. Hành tung bất định, không có dấu vết để tìm, cho nên mới có thể hoành hành hại người trong hoàng cung lớn như thế này”

Lý Quang liếc nhìn bốn phía rồi thấp giọng hỏi, “Đại sư, người ta đồn rằng đây là do oán khí của Chu Ôn biến thành, ông ta bị con trai ruột giết chết nên không cam lòng mới làm điều ác trong cung”

Hòa thượng Thích Hải liên tục xua tay, “Chu Ôn đã chết gần trăm năm, vì sao sớm không ra, muộn không ra, lại chọn đúng lúc này chứ? Huống chi nếu ông ta thực sự chết không cam lòng thì cũng không nên hại người trong Tống cung. Thời thế thay đổi, đã qua mấy triều đại rồi, ông ta làm thế không phải đã tìm nhầm người sao?”

Lý Quang Tiền nhếch miệng hừ một tiếng, “Có lẽ Chu Ôn già nên hồ đồ, chết lâu rồi, ngay cả triều đại hiện tại cũng không biết”

Nghe hắn ta nói chuyện không kiêng kị như thế, Thích Hải đột nhiên rùng mình, nhanh chóng niệm vài câu “A di đà Phật” rồi bước nhanh về phía cửa cung.

Cổng Lâm Hoa bị một mảnh hắc ám mông lung vây quanh, từ xa nhìn lại, chỉ có thể thấy bóng dáng binh lính gác cổng và mấy chiếc đèn lồng mơ hồ ở đằng xa.

Lý Quang Tiền và Thích Hải cùng đi tới bên cửa thành, khẽ quát với binh lính đang đứng thẳng tắp gần đó, “Ngây người làm gì, còn không mau đi mở cửa đi? Ngay cả bổn tướng quân cũng không nhận ra sao?”

Hắn ta nói xong, binh lính kia vẫn đứng bất động, đôi mắt nhìn thẳng phía trước.

Thấy thuộc hạ hoàn toàn không phản ứng với mệnh lệnh của mình, Lý Quang Tiền giận dữ, miệng mắng mấy lời tục tĩu, thân thể béo lùn chợt lao lên, tát vào gương mặt còn chưa hết tính trẻ con của binh lính kia.

“Rầm” một tiếng, thân thể mặc áo giáp kia ngã thẳng trên mặt đất, làm tung lên một lớp bụi mù. Nhưng dù vậy, mắt người đó vẫn mở to, giống như một bức tượng điêu khắc không có linh hồn mà nhìn chằm chằm về nơi xa.

“Tướng quân…” Giọng nói run rẩy của hòa thượng Thích Hải theo gió đêm truyền đến, ông ta sợ hãi liếc nhìn binh lính đối diện rồi bước nhanh đến bên Lý Quang Tiền, “Tướng quân, hai người bọn họ bị thứ gì hút đi linh hồn rồi”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)