Nghĩ tới đây, một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc xuống xương sống của Lan Huân. Nàng ta run rẩy chui vào trong chăn rồi bọc mình lại thật chặt, muốn dùng cách này để giảm bớt sợ hãiKhông biết qua bao lâu…
“Két…”
Cuối cùng âm thanh nàng ta không muốn nghe nhất vẫn vang lên. Hóa ra nó vẫn luôn ẩn nấp dưới gầm giường, chưa bao giờ rời đi. Có điều vừa rồi, ngay cả chính nàng ta cũng cho rằng đó chỉ là tiếng động kì lạ trong mộng.
Lan Huân khóc. Nhưng vì sợ hãi nên nàng ta chỉ dám nhỏ giọng khóc nức nở, sợ tiếng khóc của mình dẫn tới sự phản hồi dữ dội dưới gầm giường.
Cho dù nàng ta đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng tiếng ma sát bên dưới lại không có ý định bỏ qua cho nàng ta. Âm thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng dày đặc hơn. Ngay cả ván giường cũng bị nó làm cho rung lắc “kẽo kẹt”.
Cuối cùng Lan Huân cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết nữa. Nàng ta hạ quyết tâm, dứt khoát vén chăn trên đầu lên. Nhưng ngay khi vừa ló đầu ra, nàng ta lập tức đối diện với một đôi mắt hẹp dài như được bút lông phác họa ra.
***
“Vân Cẩm cô nương, cô không nên đi vào…” Nội thị canh cửa nhìn Vân Cẩm, trên mặt tỏ vẻ khó xử: “Ta sẽ chăm sóc Lan Huân cô nương thật tốt. Chỉ là ta sợ dáng vẻ hiện tại của nàng ta sẽ làm cô sợ”
Vân Cẩm khẩn thiết nói: “Là nương nương bảo ta đến. Ta vào nhìn nàng ta một chút rồi còn quay về bẩm báo với nương nương”
“Nhưng mà… Nửa đêm hôm qua đột nhiên nàng ta nổi điên, mấy người chúng ta khó khăn lắm mới đuổi kịp và đưa nàng ta vào trong phòng. Ta sợ nàng ta sẽ làm cô nương bị thương”
Vân Cẩm ngẩn ra, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Ý ngươi là… Lan Huân nàng ta… Nàng ta…”
Nàng ta ấp úng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không đành lòng nói chữ “điên” ra khỏi miệng. Nàng ta cố nén nghẹn ngào trong cổ họng, giọng điệu lại càng kiên định hơn: “Ngươi canh giữ ở cửa. Nếu có chuyện gì, ta sẽ lập tức gọi ngươi vào”
Nội thị kia do dự một chút, cuối cùng lấy ra một chiếc chìa khóa đồng rồi chậm rãi cắm vào ổ khóa đen kịt.
***
Sáng sớm, sương mù còn chưa tan, từng làn sương dày đặc mang theo chút se lạnh tràn vào con đường đá cũ kỹ, lướt qua hai bên tường đầy rêu xanh.
Trong lớp sương mù trắng xóa này, một bóng người cao lớn đi tới. Người đó đi đến cạnh một quầy hàng bán cháo lòng xào rồi hỏi chủ quán đang bận bịu: “Xin hỏi, nơi này là phố Hỏa Thiêu sao?”
Chủ quán đang bận đến hoa mắt, nghe thấy có người hỏi thì không kiên nhẫn đáp: “Đúng đúng đúng, ngươi xem nơi này khói lửa lượn lờ, không phải phố Hỏa Thiêu thì là gì nữa?”
Nói xong, ông ta bèn bê chén cháo nóng hổi vừa múc xong lên, định mang qua cho vị khách đã gào hét cả buổi kia. Nhưng vừa ngẩng đầu, ông ta chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái: Người hỏi ông ta địa chỉ là một thiếu niên mặc đồ đen tóc đen, diện mạo vô cùng thanh nhã, giống hệt như thần tiên trong tranh.
Ông ta thầm kinh hãi trong lòng, vội vàng đưa chén cho tiểu nhị rồi tự mình ra nghênh đón, trên mặt nở một nụ cười nịnh nọt lại không thiếu vẻ tôn kính.
“Vị công tử này, không biết ngài đến phố Hỏa Thiêu chúng tôi để làm gì vậy?”
Nghe vậy, thiếu niên kia bèn mỉm cười với ông ta. Mặt mày hắn khẽ động khiến sắc mặt trở nên sinh động hơn không ít, phong thái chói mắt tựa như tia nắng xuyên qua màn sương mù: “Chưởng quầy, ông bán lòng xào ở nơi có phong phủ trù phú như này, chắc hẳn buôn bán cũng không tệ nhỉ?”
Thấy hắn không so đo sự thất lễ của mình ban nãy, chủ quán vội vàng nói: “Công tử, ba đời nhà chúng tôi đã bán đồ ăn sáng ở đây mấy chục năm rồi. Tuy hơi mệt mỏi một chút, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải thức dậy, nhưng quả thực kiếm được không ít tiền. Ngay cả thời chiến tranh loạn lạc cũng… Khoan đã, ngài vừa nói gì? Phố Hỏa Thiêu này là mảnh đất có phong thủy trù phú ư?”
Ông ta há hốc miệng nhìn thiếu niên kia.
Thiếu niên phe phẩy quạt hương bồ trong tay, thổi đi mùi thịt vừa bay tới. Lúc này hắn mới nhìn lướt qua khuôn mặt kinh ngạc của chủ quán, thản nhiên nói: “Trong Khảo Công Ký nói, trong chín phương, người thợ nước Doanh giữ ba cửa, trong nước chín kinh chín vĩ, kinh đồ cửu quỹ, trái tổ phải thần, trước triều sau chợ”
Nói xong, thấy sắc mặt chủ quán kia càng cứng đờ, hắn bèn lắc đầu cười một tiếng rồi hỏi ông ta: “Chưởng quầy, phía sau phố Hỏa Thiêu này là khu chợ lớn nhất Lạc Dương, đúng không?”
Chủ quán ngơ ngác gật đầu, không hiểu sao hắn lại nói đến chợ.
“Bên trái là thái miếu quân vương Hậu Đường dùng để tế tổ. Ngoài năm dặm bên phải là đàn thờ cúng tế của Đại Tống ta. Đây không phải là trái tổ phải thần, trước triều sau chợ sao?”
Nghe hắn giải thích như vậy, chủ quán cũng hiểu được một chút. Ông ta gãi đầu: “Trước triều sau chợ, nhưng công tử mới chỉ nói sau chợ, vậy trước triều thì sao?”
Nghe ông ta hỏi vậy, dường như trong mắt thiếu niên lóe lên một tia sáng. Hắn híp mắt lại, vỗ nhẹ quạt bồ lên bàn tay kia, cười nói: “Hỏi hay lắm. Đương nhiên tiền triều này chính là triều đình mà các quan bàn việc nước”
“Các quan bàn việc nước? Triều đình? Đó không phải là hoàng cung sao?” Chủ quán trợn tròn mắt, buột miệng thốt lên những lời này.
Thiếu niên không lên tiếng, đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn chằm chằm chủ quán khiến ông ta hơi hoảng hốt. Một lúc sau, hắn chậm rãi xoay người, nhìn con đường đầy sương mù đang dần tản ra ở phía sau và nói: “Đúng vậy, xây dựng hoàng cung Đại Tống ở đây là không thể thích hợp hơn”
Dứt lời, hắn không nói gì nữa, chỉ khẽ vẫy ống tay áo rồi chậm rãi đi vào sâu trong con đường dài.
Chủ quán nhìn theo bóng lưng của hắn, cuối cùng cũng phản ứng được hắn vừa nói gì. Vì thế ông ta vội bước nhanh đuổi theo, còn hô to: “Công tử, công tử, ngài dừng bước đã, tiểu dân còn một chuyện thỉnh giáo công tử”
Thiếu niên quay đầu nhìn ông ta, trong mắt toát lên vẻ nghi ngờ: “Chưởng quầy còn chuyện gì thế?”
Chủ quán mệt đến mức thở không ra hơi: “Vừa nãy công tử nói muốn xây dựng hoàng cung ở chỗ này, không biết chuyện này có liên quan đến tòa viện kia không?” Ông ta vừa nói vừa chỉ vào tòa nhà cũ nát bên cạnh. Tường vây sân đã sụp một nửa, lộ ra mấy gian phòng thiếu ngói bên trong.
“Tại sao lại hỏi như vậy?” Ánh mắt thiếu niên nổi lên chút lạnh lẽo.
“Nghe nói hoàng đế Đại Tống chúng ta ra đời trong căn nhà này. Mấy nhà hàng xóm láng giềng chúng tôi đều biết, năm đó lúc thánh thượng sinh ra thì trên trời xuất hiện dị tượng, nửa đêm nổi lên ánh sáng đỏ cao ngất, nhìn từ xa giống như một ngọn lửa lớn vậy. Mấy tháng trước có mấy người mặc quan phục tìm tới, hỏi chúng tôi về chuyện đó”
Thiếu niên trầm ngâm nhìn ông ta: “Bọn họ nói gì?”
Chủ quán liếm đôi môi hơi khô: “Thật ra cũng không có gì to tát, ta nói cho công tử nghe cũng được thôi. Bọn họ nói, nếu sau này có người hỏi thì phải nói, không chỉ thánh thượng có ánh đỏ xuất hiện khi vừa sinh ra, mà cả đệ đệ của thánh thượng là Tấn vương bệ hạ cũng như vậy. Hơn nữa còn phải nói thêm rằng trong đêm ngài ấy sinh ra, ánh đỏ bốc lên như lửa, trên đường phố tràn ngập một mùi hương đặc biệt”