Triệu Trạch Bình khẽ mỉm cười: “Theo sử sách ghi lại, năm Càn Thù thứ ba, cháu ngoại của Chu Ôn là Viên Tượng cùng với con rể Triệu Nham, con trai thứ tư của Quân Vương Chu Hữu Trinh và tướng lĩnh Dương Sư Hậu đã âm mưu đảo chính. Tháng hai cùng năm, Viên Tượng là người đầu tiên gây náo loạn. Hắn ta dẫn mấy nghìn quân vào cung. Chu Hữu Khuê và thê tử Trương hoàng hậu chạy tới bên dưới tường bắc, định trèo tường chạy trốn nhưng không thành. Vì thế, hắn ta bèn hạ lệnh cho thân tín Phùng Đình Dụ giết mình và Trương hoàng hậu, sau đó Phùng Đình Dụ cũng tự sát theo. Chu Hữu Trinh lên ngôi, trở thành vị vua cuối cùng của triều đại Hậu Lương. Tiếp đó hắn ta khôi phục lại chức quan và tước vị cho Chu Hữu Văn, đồng thời phế Chu Hữu Khuê làm thứ nhân”Triệu Khang nghi ngờ nói: “Chỉ vậy thôi sao?”
Triệu Trạch Bình chắp tay đi tới trước cửa, nhìn màn mưa lất phất bên ngoài rồi khẽ nói: “Nghe nói lúc đi kiểm tra thi thể Chu Hữu Khuê, Viên Tượng phát hiện cổ của hắn ta bị cắt lìa, chỉ còn một chút da dính lại, máu tươi bắn tung tóe. Nhưng ngay khi hắn ta ra lệnh cho thuộc hạ nâng thi thể đi, vết thương kia chợt nhúc nhích khiến đám binh lính hoảng sợ. Bọn họ cho rằng hắn ta vẫn chưa chết, vừa định chém thêm một dao thì thấy một đôi tay vừa nhỏ vừa trắng vươn ra từ trong cổ Chu Hữu Khuê, sau đó là đầu và thân thể…”
Triệu Khang lắp bắp kinh hãi: “Ý của Thừa tướng là, thật ra Chu Hữu Khuê bị những tiểu nhân nhi mặc đồ tang kia giết chết ư?”
Triệu Trạch Bình nghiêm túc nói: “Những chuyện như vậy chỉ là lời đồn trong dân gian thôi, không có chứng cứ xác thực, mà ta cũng chưa từng để ý. Nhưng hôm nay Tấn vương lại tận mắt nhìn thấy thứ tà vật này trong cung, có thể thấy những truyền thuyết đó cũng không hẳn là vô lý. Điều này khiến ta không thể không tin, chỉ là…” Dường như Triệu Trạch Bình hơi khó xử, ông ta mím môi nhìn ra ngoài rồi khẽ lắc đầu.
“Thừa tướng có chuyện thì đừng ngại nói thẳng” Triệu Lãng nhìn ra do dự của ông ta, bèn nhẹ nhàng hỏi.
Triệu Trạch Bình cúi đầu: “Bệ hạ, tuy nói những yêu quái đó được sinh ra để báo thù cho Chu Ôn. Nhưng chúng khoác áo tang, hơn nữa còn khiến Chu Hữu Khuê chết thảm… Thần sợ hãi, luôn cảm thấy chúng xuất hiện trong cung là điềm xấu”
Triệu Lãng cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu rồi nói với Triệu Trạch Bình: “Thừa tướng có cao kiến gì không?”
Triệu Trạch Bình lắc đầu, khom người nói: “Mong bệ hạ thứ cho thần ngu dốt. Thần không hiểu lắm về chuyện thần quỷ, thật sự không nghĩ ra cách ứng phó nào ngoài việc mời cao tăng chùa Tướng Quốc vào cung để niệm kinh siêu độ cho oan hồn của Chu Ôn”
Nghe ông ta nói vậy, Triệu Khang không nhịn được mà đi tới: “Hoàng huynh, Khâm Thiên Giám giám chính Lâm Kính Ẩn không chỉ thông thiên văn, biết thủy lợi, mà còn rất am hiểu về đạo pháp Huyền học. Vậy sao không mời hắn đến xem thử?”
Triệu Lãng nhìn hắn ta, khóe miệng nở nụ cười thật thà: “Kính Ẩn quả thật rất tinh quái. Nhưng sáng nay hắn đã đi Lạc Dương rồi, phải một tháng nữa mới quay về. Thế nên chuyện này không trông cậy vào hắn được”
***
Lan Huân tỉnh lại trong tiếng tụng kinh du dương. Nàng ta vừa mở mắt thì thấy Vân Cẩm đang rưng rưng nước mắt đứng bên cạnh khiến trong lòng không khỏi nóng lên. Nàng ta cố gắng ngồi dậy, vươn tay túm lấy cánh tay của Vân Cẩm rồi nức nở hỏi: “Vân Cẩm tỷ tỷ, ta chưa chết đúng không? Chưa bị những thứ dơ bẩn kia bắt đi đúng không?”
Vân Cẩm vội vàng đè vai nàng ta lại, ý bảo nàng ta nằm xuống, dịu dàng nói: “Lan Huân, đừng sợ, mọi chuyện đều đã qua rồi. Bây giờ muội cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ gì hết”
Lan Huân do dự gật đầu. Sau đó đột nhiên nàng ta đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vân Cẩm tỷ tỷ, sao bên ngoài có tiếng niệm kinh vậy?”
Vân Cẩm vỗ nhẹ lên mu bàn tay của nàng ta: “Chuyện hôm nay kinh động đến Tấn vương và Hoàng thượng. Thế nên Hoàng thượng đã mời cao tăng chùa Tướng Quốc vào cung cúng bái, hy vọng có thể siêu độ vong hồn, xua đuổi yêu ma”
Lan Huân nghe vậy thì rất căng thẳng. Nàng ta tiến về phía Vân Cẩm, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, vậy tỷ cũng biết những thứ chúng ta gặp phải hôm nay là thứ gì sao?”
Sắc mặt Vân Cẩm cứng lại. Nàng ta nhìn chằm chằm Lan Huân rồi vội vàng hỏi: “Mau nói cho tỷ tỷ biết, rốt cuộc lúc sau đã xảy ra chuyện gì?”
Lan Huân cắn môi, đôi mắt to tràn ngập vẻ sợ hãi, thì thào nói: “Sau khi ta chạy ra khỏi hành lang, chúng vẫn đuổi theo phía sau ta. Hơn nữa còn vừa đuổi vừa hát một khúc ca dao. Lúc ấy ta sợ đến phát điên nên không nghe rõ lắm, chỉ muốn chạy trốn mà thôi. Nhưng chúng cứ hát đi hát lại rất nhiều lần, âm thanh sắc bén dọa người. Cuối cùng ta bị lăn xuống đồi hạnh và mất đi ý thức. Thế nhưng trong vô thức, bài hát này đã khắc sâu vào lòng ta. Vừa nãy khi đang ngủ, trong đầu ta cũng chỉ toàn là bài hát này. Có điều đến trước khi tỉnh lại, ta mới có thể ghép những chữ kia lại và hiểu được bài ca dao này hát gì…”
Vân Cẩm sợ run người: “Bài ca dao đó… hát gì vậy?”
Đột nhiên Lan Huân nắm chặt tay nàng ta: “Ta không dám nói. Vân Cẩm tỷ tỷ, nếu chuyện trong bài hát kia thật sự linh nghiệm, ta sẽ phải rơi đầu”
Nỗi bất an trong lòng Vân Cẩm càng lúc càng lớn, nhưng nàng ta vẫn an ủi: “Không đâu. Chúng ta đi theo bên cạnh Hoàng hậu nương nương lâu như vậy rồi, muội đã thấy người trừng trị cung nhân bao giờ chưa? Muội cứ yên tâm nói sự thật cho ta biết, ta sẽ không nói với ai đâu”
Lan Huân do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu. Có điều nỗi sợ hãi trong mắt nàng ta lại càng đậm hơn. Nàng ta nhìn Vân Cẩm, khẽ nói: “Chúng hát thế này: Thiên lý thảo, hà thanh thanh. Thập nhật bốc, bất đắc sinh…*”
(*) Nghĩa là “Cỏ ngàn dặm, xanh thế nào. Trong mười ngày, không được sống”. Bài đồng dao ám chỉ cái chết của Đổng Trác – một tướng quân phiệt và quyền thần nhà Đông Hán. “Thiên lý thảo” ám chỉ họ của Đổng; “hà thanh thanh” chính là không thể giữ được xanh tươi, nghĩa là khô héo, thực ra là chỉ cái chết; “thập nhật bốc” đây chính là chữ “Trác”; “bất đắc sinh”, càng nói rõ hơn là Đổng Trác sắp phải chết.
Vân Cẩm sửng sốt thốt lên: “Đây là đồng dao dân gian triều Hán, nguyền rủa Đổng Trác chết sớm…” Nói đến đây, nàng ta hoảng hốt che miệng lại, một lúc sau mới chậm rãi thả tay xuống, khẽ nói: “Lan Huân, ta cảm thấy việc này rất nghiêm trọng, cần phải nói cho Hoàng hậu nương nương biết”
Lan Huân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Vân Cẩm bằng đôi mắt to trong suốt vô tội. Một lát sau, dường như cuối cùng nàng ta cũng hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Hiện giờ sắc trời đã tối, e là nương nương đã ngủ rồi. Sáng mai ta sẽ nói chuyện này cho người biết”
***
Ánh trăng mờ ảo, giữa trời và đất như cách một lớp sương mù, rải rác khắp căn phòng vắng lặng.
Lan Huân đột nhiên tỉnh lại trong không gian tĩnh lặng như tờ. Nàng ta mở to mắt, nín thở lặng lẽ lắng nghe trong bóng đêm một lúc lâu mới chậm rãi thở ra một hơi, hoàn toàn thả lỏng lồng ngực căng chặt.
May là nơi này rất yên tĩnh. Tuy rằng yên tĩnh tới mức hơi bất thường, nhưng dù sao vẫn tốt hơn âm thanh đáng sợ trong giấc mộng kia.
Vừa rồi trong mộng, nàng ta nghe thấy dưới ván giường liên tục vang lên tiếng ma sát, giống như có người đang dùng móng tay vừa dài vừa cứng cào lên vậy.