Tân An Quỷ Sự

Chương 518: Tin đồn

Chương Trước Chương Tiếp

Ban đầu, tên trung quan kia tưởng rằng mình vẫn đang nằm mơ nên chỉ khẽ há miệng và nhìn chằm chằm vào bóng trắng phía trên một cách ngây ngốcNhưng không lâu sau, cái bóng trắng kia đột nhiên kéo dài ra và rơi từ trên xà nhà xuống chóp mũi ông ta.

Mãi đến lúc này, ông ta mới nhìn rõ chúng là một loạt tiểu nhân nhi đang nối đuôi nhau và hợp lại làm một. Có đứa đang đứng thẳng, có đứa thì đứng lộn ngược. Chúng túm lấy vành mũ và ngón chân của nhau, rơi thẳng từ xà nhà xuống thấp và đang nhìn chằm chằm vào ông ta với nụ cười cợt nhả.

Nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy, tên trung quan kia sợ hãi đến mức bủn rủn chân tay, suýt chút nữa đã tiểu ngay trên ngai vàng. Nhưng ông ta vừa định hét lên thì chuỗi tiểu nhân nhi kỳ dị kia lại đột nhiên biến mất, trước mắt ông ta chỉ còn lại hai tấm rèm vàng rực và bóng dáng mơ hồ của các quan viên đại thần bên ngoài.

Ông ta run rẩy nhìn ngó xung quanh, ánh mắt quan sát từ trên nóc nhà xuống bốn phía của ngai vàng, thậm chí ông ta còn quỳ trên mặt đất để nhìn vào góc khuất tăm tối dưới ngai vàng một hồi lâu nhưng vẫn không tìm thấy các tiểu nhân nhi kỳ quái kia. Cuối cùng, ông ta nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ kỳ lạ mà mình vừa trải qua mà thôi. Thần kinh căng thẳng của tên trung quan đó dần dần dịu lại. Tuy rằng tâm tình còn lo âu nhưng ông ta vẫn ngồi xuống ngai vàng và dựa lưng vào ghế tựa. Ông ta buộc chính mình phải tập trung vào những quốc sự dường như không bao giờ đi tới hồi kết ngoài kia.

Cơn mưa nặng hạt vẫn rơi không ngớt và đập mạnh vào mái hiên, phát ra âm thanh khiến người ta thót tim.

Tuy nhiên, giữa đống âm thanh hỗn tạp đó có một loại âm thanh khác biệt đang xen lẫn bên trong. Đó là một âm thanh mỏng manh và xa xăm, phảng phất bi thương và sầu muộn. Nó lập tức lôi kéo tâm trí con người rơi vào một khoảng không gian hư vô và mù mịt.

Ông ta không phải là người duy nhất nghe thấy âm thanh này bởi vì các đại thần vốn đang tranh cãi bên ngoài rèm cũng đột nhiên ngừng tranh luận. Từng người một hướng mắt về phía bên ngoài hành lang để tìm kiếm nơi phát ra âm thanh kia.

“Đùng!”

Một tia chớp chói mắt bất ngờ soi sáng bầu trời và những bậc thang bằng đá cẩm thạch bên ngoài cung điện. Trong ánh sáng thoáng qua đó, một nhóm tiểu nhân nhi cao đến đầu gối đang mặc quần áo trắng và đội mũ trắng đi ngang qua tiền điện. Chúng nó không cầm bất kỳ nhạc cụ nào, nhưng âm thanh của tiếng trống và tiếng xập xõa đưa tang lại đang xé toạc cơn giông, xen lẫn trong đó là tiếng rên rỉ và thét gào văng vẳng bên tai mỗi người.

Quần áo trên người bọn chúng rõ ràng là y phục được mặc trong tang lễ, áo trắng quần trắng, mũ nhọn và thẳng tắp. Dáng đứng của chúng nó sừng sững, dù ở giữa bão táp phong ba vẫn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.

Tia chớp biến mất, ngay sau đó là tiếng sấm rền vang. Cuối cùng, âm thanh sấm sét chợt biến mất giữa bầu trời, đám tiểu nhân nhi đưa tiễn linh cữu cũng đột nhiên lặn mất tăm trước mặt quần thần. Chúng khuất dạng trong mưa gió hỗn tạp ở bên ngoài cung điện.

Khi toàn bộ đại thần đang sợ hãi và chết lặng thì một tiếng hét chói tai đột nhiên vang lên sau tấm rèm. Ngay sau đó, một bóng người mặc hoàng bào và tóc tai rối bù vội vã ra khỏi tấm rèm với dáng vẻ thất tha thất thểu. Ông ta mặc kệ gió thảm mưa sầu, chạy một mạch ra cổng đại điện và quỳ xuống ở nơi mà nhóm tiểu nhân nhi kia vừa biến mất, sau đó dập đầu lia lịa.

“Bệ hạ! Nô tài sai rồi! Nô tài không nên giả mạo bệ hạ, cũng không nên chôn ngài ở dưới gầm giường! Xin bệ hạ tha tội cho nô tài…”

***

Triệu Lãng và Triệu Khang đồng thời tập trung ánh mắt vào khuôn mặt Triệu Trạch Bình.

“Mưu kế bị phát giác, tất cả đại thần đều biết về cái chết của Chu Ôn. Nhưng theo ta được biết thì cuối cùng Chu Hữu Khuê vẫn trở thành hoàng đế. Tại sao lại như vậy?”

Triệu Trạch Bình mỉm cười: “Mặc dù tin tức về cái chết của Chu Ôn đã được lan truyền nhưng lại chậm một bước, bởi vì Chu Hữu Khuê đã chém đầu cả nhà Chu Hữu Văn, thậm chí trẻ nhỏ cũng không buông tha. Đám trọng thần trong triều biết chuyện Chu Hữu Văn đã chết thì bị Chu Hữu Khuê sai cấm vệ quân bao vây trong cung, cuối cùng bọn họ phải cúi đầu xưng thần và ủng hộ hắn ta trở thành Lương đế”

Triệu Khang tiến lên một bước và hỏi: “Từ đó về sau vẫn bình an vô sự sao? Những con quái vật kia có xuất hiện nữa không?”

Triệu Trạch Bình nhướng mày, hai mắt sáng quắc nhìn hắn ta: “Bình an vô sự? Hắn ta giết cha giết huynh, sao có thể có kết cục tốt đẹp được?”

Sau khi lên ngôi, tuy Chu Hữu Khuê đã ban thưởng hậu hĩnh cho các tướng lĩnh và binh lính nhằm mua chuộc lòng người nhưng rất nhiều lão tướng vẫn tỏ ra khá bất bình. Mà Chu Hữu Khuê lại là một kẻ hoang dâm vô độ nên lòng người càng thêm sục sôi, dân chúng phẫn nộ và lầm than. Trong khi đó, đội quân gồm ba nghìn người của Long tướng quân ở Hoài Châu đã uy hiếp Lưu Trọng Bá để chiếm cứ Hoài Châu, tuyên bố là sẽ dẹp quân phản tặc.

Trong thoáng chốc, thế cục của Đại Lương trở nên nguy cấp và khốn đốn, bấp bênh như gặp vũ bão.

Tuy nhiên, đó không phải là chuyện quấy nhiễu Chu Hữu Khuê nhiều nhất. Điều khiến hắn ta khó chịu nhất chính là kể từ khi lên ngôi, Chu Hữu Khuê không hề có một đêm ngon giấc.

Không! Nói như vậy cũng quá hời hợt rồi. Phải nói là từ khi đăng cơ, Chu Hữu Khuê chưa bao giờ có thể chợp mắt.

Không phải vì hắn ta lo lắng quốc sự mà là mỗi đêm sau khi nằm xuống, Chu Hữu Khuê đều nghe thấy tiếng móng tay của ai đó cào vào ván giường, ken két và soàn soạt không ngừng. Mặc dù không lớn nhưng âm thanh đó giống như cái cưa đang cứa vào đầu hắn ta khiến Chu Hữu Khuê vừa đau đớn vừa trì trệ. Mỗi tiếng cưa đục đều khiến hắn ta sợ tới mức nhảy dựng lên và không thể ngủ được.

Nhưng điều kỳ lạ nằm ở chỗ hắn ta là người duy nhất có thể nghe thấy âm thanh đó, ngay cả phi tần thị tẩm và cung nữ hầu hạ bên cạnh đều không hề nghe thấy tiếng động quỷ dị kia. Vì vậy, Chu Hữu Khuê càng tin rằng đó chính là oán khí chưa tiêu tán của phụ hoàng – người đã bị hắn giết hại và giấu xác dưới gầm giường suốt mấy ngày trời – đang quay lại tìm hắn ta trả thù.

Do đó, Chu Hữu Khuê buộc phải thay đổi tẩm điện và sống ở nơi khác. Nhưng dù sống ở đâu thì hắn ta cũng không thể thoát khỏi âm thanh kia. Nó bám theo Chu Hữu Khuê như hình với bóng. Mỗi khi hắn ta nằm xuống, nó sẽ chậm rãi chui vào đầu hắn ta như thể đang bò lết ra khỏi mặt đất.

Sau hơn nửa năm trằn trọc như thế, cuối cùng Chu Hữu Khuê cũng không thể nào chịu đựng được nữa. Hai ngài nghĩ mà xem, bất kỳ ai không ngủ được suốt nửa năm cũng đều suy sụp như thế. Vậy nên vào tháng Giêng năm Càn Hóa thứ ba, theo đề nghị của nhóm triều thần, Chu Hữu Khuê đã lập một đàn tế trời ở vùng ngoại ô phía nam Lạc Dương, đồng thời mời các vị cao tăng và pháp sư lỗi lạc đến đó niệm kinh và cầu khẩn với hy vọng sẽ xua đuổi tà ma, giải trừ oán khí, khiến ma quỷ không dám đến gần.

Nhưng chẳng ai biết rằng ngày tế lễ đó lại xảy ra bước ngoặt. Những cây nhang trên tay Chu Hữu Khuê liên tục bị gió thổi tắt. Không chỉ có thế, sau khi hương tàn, vài tiểu nhân nhi mặc đồ trắng lại đột nhiên xuất hiện trên bàn tế đàn. Chúng nó đội mũ nhọn và nở nụ cười lạnh lẽo với Chu Hữu Khuê – kẻ đã kinh sợ tới mức hồn vía lên mây.

Sau sự việc này, trong triều liên tục xuất hiện những lời đồn. Mọi người đồn rằng Chu Hữu Khuê đã đi lên ngôi vị hoàng đế bằng cách giết cha và giết huynh của mình nên mới bị âm hồn bám lấy. Đám tiểu nhân nhi quái dị kia đều ăn mặc đồ tang, điều đó nghĩa là tuổi thọ của Chu Hữu Khuê đã sắp tận, không còn sống được bao lâu nữa.

“Ta nhớ là Chu Hữu Khuê đã chết vào năm Càn Hóa thứ ba. Xem ra những lời đồn đại kia cũng không phải là vô căn cứ” Triệu Lãng từ tốn hỏi tiếp: “Nhưng mà hắn ta thật sự đã bị oan hồn của Chu Ôn giết chết sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)