Đi ngang qua điện Ngưng Hòa, phía trước là đồi cây hạnh. Bây giờ đang là mùa quả chín, từng chuỗi quả hạnh lủng lẳng trên cây kết thành từng chùm như những chiếc đèn lồng nhỏ, bị mưa nhuộm thành màu vàng rực rỡ trông rất đẹp mắtTriệu Khang suy nghĩ một lúc rồi đi về phía đồi cây hạnh. Khi đã vào rừng hạnh, vì thấy cây cối quá rậm rạp nên hắn ta lập tức ném chiếc ô trên tay xuống đất, sau đó vừa cầm thanh kiếm trong tay vừa đi bộ trong màn mưa để lên núi lễ Phật.
Đôi mắt hắn ta quét qua các khe hở giữa những cành cây. Có vài lần, Triệu Khang cảm thấy hình như mình vừa nhìn thấy một vài bóng trắng nào đó, nhưng khi hắn ta bước vội vàng để đuổi theo thì lại không thấy gì cả. Nơi này chỉ có mưa gió tung bay tứ bề và vài nhành hạnh lung lay sắp ngã. Thỉnh thoảng lại có vài quả hạnh chín sớm và bất ngờ rơi xuống đất khiến hắn ta kinh sợ tới mức cả người nhễ nhại mồ hôi lạnh lẽo.
Đi như một kẻ trộm trong chốc lát, hắn ta đột nhiên đứng lại, bả vai run lên vài cái, sau đó bật cười thành tiếng: “Triệu Đình Nghĩa ơi Triệu Đình Nghĩa! Uổng công ngươi đường đường là Tấn Vương, thế mà lại bị một tiểu cung nữ dùng vài câu mê sảng bậy bạ dọa sợ tới mức này, nếu bị người khác biết được thì ngươi nhất định sẽ rất mất mặt”
Nghĩ đến đây, hắn ta lập tức giật mình: cung nữ tên Vân Cẩm kia là người bên cạnh hoàng tẩu, nếu hôm nay nàng ta thật sự lừa gạt hắn ta thì mục đích của Vân Cẩm là gì? Lẽ nào trong chuyện này còn ẩn giấu bí mật nào đó mà hắn ta chưa hiểu thấu đáo?
Từ nhỏ, Triệu Khang đã là một người tỉ mỉ và có tâm tư kín đáo. Bất kể là đối với ai, hắn ta đều mang tâm lý cảnh giác, nếu chỉ có thể cho đối phương năm điểm tín nhiệm thì Triệu Khang sẽ không bao giờ cho tám điểm. Ngày thường, chưa kể tới những việc liên quan đến hắn ta, ngay cả khi chúng không liên quan gì đến Triệu Khang thì hắn ta cũng sẽ bận tâm rất lâu và ngẫm nghĩ một hồi. Bởi vì hắn ta sợ rằng sẽ có người mưu đồ chiếm đoạt tiền đồ và hãm hại tính mạng của hắn ta.
Vì vậy lần này, khi nhìn thấy Vân Cẩm rơi xuống nước và không tìm ra “hung thủ” mà nàng ta nói, Triệu Khang lại bắt đầu nghi ngờ, huống hồ sau lưng Vân Cẩm còn có hoàng tẩu – một người có lẽ dính dáng rất sâu vào chuyện này. Vậy nên sau khi suy nghĩ kỹ càng, trong lòng hắn ta càng thêm lạnh lẽo và đứng bất động thật lâu dưới màn mưa với sắc mặt cứng rắn như sắt thép.
“Lào rào lào rào…”
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhẹ như thể vừa đi vừa nhón chân vì sợ người khác nghe thấy.
Triệu Khang nín thở, tập trung tinh thần và đột ngột quay người lại khi cảm thấy đối phương đang đến gần mình, đồng thời lia nhanh thanh trường kiếm đã tuốt khỏi vỏ về phía bóng đen sau lưng như một cơn gió. Nhưng khi nghe thấy một tiếng kêu nũng nịu và yểu điệu, hắn ta lập tức kiềm thanh kiếm lại và ném bảo kiếm xuống đất.
“Sao lại là nàng? Trời mưa lớn như vậy, sao nàng không ở trong cung mà lại tới đây làm gì?” Hắn ta nhìn bóng người trước mặt, tuy thân hình đang ướt sũng nhưng càng nhìn càng thấy nàng ta đầy mê hoặc và quyến rũ. Trường Khang vừa nhặt thanh trường kiếm dưới mặt đất lên vừa oán trách.
Hoa Nhụy phu nhân liếc nhìn hắn ta rồi hỏi: “Tấn Vương đã lâu chưa tới tìm thiếp. Lẽ nào ngài không muốn thiếp nữa sao?”
Triệu Khang tiến lên khẽ véo mặt nàng ta và nói: “Muốn! Tại sao ta lại không muốn nàng cơ chứ? Chẳng qua là thế cuộc đang rất hỗn loạn, ngày thường ta chẳng có thời gian rảnh rỗi. Cho dù có vào cung thì cũng chỉ lâm triều mà thôi, rất hiếm khi ta vào sâu trong cung điện”
Hoa Nhụy phu nhân lập tức lợi dụng tình thế để chạm vào tay Triệu Khang, nhẹ nhàng xoa nắn và vuốt ve mu bàn tay của hắn ta: “Tấn Vương lại gạt thiếp rồi. Trước kia Hoàng thượng thỉnh thoảng lại mời ngài vào cung để cùng uống rượu, sao ngài có thể nói rằng mình không có thời gian rảnh rỗi chứ?”
Triệu Khang hừ lạnh một tiếng: “Nàng cũng biết đó là trước đây mà. Hiện giờ thiên hạ đã đổi dời, thế cuộc cũng chẳng còn như trước. Hoàng thượng và ta cũng…” Nói tới đây, hắn ta đột nhiên dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang trở nên nhợt nhạt của Hoa Nhụy phu nhân: “Phu nhân, nàng nói xem giữa ta và hắn, ai là người mạnh hơn?”
Hoa Nhụy phu nhân thấy hắn ta không gọi “Hoàng thượng” mà chỉ gọi là “hắn” thì vẻ mặt lập tức trầm xuống một lúc. Nhưng mà nàng ta lập tức bình thường trở lại, chui vào lồng ngực của Triệu Khang và nói: “Chuyện trên triều thì làm sao thiếp biết được? Nhưng mà ở trong tẩm điện của thiếp thì ngài lợi hại hơn hắn rất nhiều!”
Nghe vậy, Triệu Khang lập tức cười to một túc, sau đó vừa ôm mặt vừa định hôn nàng ta. Nhưng hắn ta đột nhiên nhìn thấy một người đang nằm trong đình nghỉ chân dưới những tàng cây hạnh chằng chịt. Người đó đang mặc quần áo giống hệt Vân Cẩm, đôi mắt nhắm nghiền, nằm trong đình nghỉ chân và không hề nhúc nhích.
Triệu Khang bình tĩnh đẩy Hoa Nhụy ra và nói nhỏ: “Nàng về trước đi. Hình như có một cung nữ đang ở đó”
Hoa Nhụy phu nhân sợ hãi tới mức nhảy dựng lên, nghĩ rằng chuyện tình cảm của bọn họ đã bị người khác phát hiện nên nàng ta vội vàng sửa sang lại quần áo, sau đó vén váy và rón rén đi về phía con đường phía sau núi.
Tuy nhiên, nàng ta mới đi vài bước thì chợt nhìn thấy trong bụi hoa bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một cái vành nón, hình như được làm bằng giấy, nhưng hình dáng của nó giống hệt như loại mũ dùng để đưa tiễn linh cữu.
Hoa Nhụy phu nhân kinh sợ tới mức hồn vía lên mây. Nàng ta đứng chết lặng ở nơi đó cho đến khi thứ trong bụi hoa chậm rãi ngẩng đầu và nhìn về phía nàng ta, lộ ra một khuôn mặt kỳ quái như cười như không. Lúc này, Hoa Nhụy phu nhân mới giật mình phản ứng lại, mềm nhũn ngã nhào xuống đất, vừa thét lên “cứu mạng” vừa lùi lại phía sau.
Nghe thấy tiếng kêu cứu của nàng ta, Triệu Khang vội vàng chạy nhanh về phía đó. Khi nhìn thấy một tiểu nhân nhi nằm trong bụi cỏ giống hệt mô tả của Vân Cẩm, đầu tiên hắn ta giật mình, sau đó mắt trợn trừng và nâng thanh kiếm chém thẳng xuống mảnh giấy đó cho đến khi bùn đất và lá cây tung bay rợp trời, những nhánh cỏ dài cũng bị chém thành vô số mảnh vụn.
Tuy nhiên, trong mớ hỗn độn đó, tiểu nhân nhi mỏng tang như mảnh giấy kia đã biến mất. Nếu như vừa rồi hắn ta không tận mắt chứng kiến, nếu Hoa Nhụy phu nhân không run rẩy và khóc lóc liên miên bên cạnh thì có lẽ Triệu Khang thật sự coi rằng những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.
“Tấn Vương! Rốt cuộc thứ đó là gì? Tại sao lại có thứ bẩn thỉu như vậy tồn tại dưới chân thiên tử và ở hậu viện của hoàng cung?” Hoa Nhụy phu nhân vừa khóc lóc vừa thở dốc, ngực khẽ nhấp nhô trông vô cùng đáng thương.
Nhưng Triệu Khang không thèm liếc nhìn nàng ta, thậm chí không nói một lời an ủi nào. Hắn ta vội vàng đi xuống sườn đồi và tiến vào đình nghỉ chân gần bụi cỏ, cúi người đặt tay trước mũi của cung nữ kia. Sau đó, hắn ta mới phát hiện nàng ta chỉ bị ngất đi chứ không nguy hiểm tới tính mạng. Lúc này, Triệu Khang mới chậm rãi đứng dậy, nhìn khung cảnh mờ ảo phía xa và cau mày lắc đầu: “Chẳng lẽ trong cung lại có yêu quái thật sao? Nhưng tại sao nhiều năm qua vẫn bình an vô sự, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?”
Nghĩ đến đây, hắn ta chợt siết chặt tay. Chuyện này rất kỳ quái, hắn ta không thể tự mình xử lý được mà chỉ có thể bẩm báo để nhờ hoàng huynh lưu ý.
***
Khi Triệu Khang đến điện Văn Đức, Triệu Trạch Bình đang cùng hoàng thượng chơi đùa với chim dưới mái hiên. Thấy Triệu Khang bước vào trong tình trạng ướt đẫm, con vật đen thui kia lập tức vỗ cánh phành phạch vài cái và kêu lên: “Tấn Vương tới rồi! Tấn Vương tới rồi! Hoàng thượng! Tấn Vương tới đây rồi!”