Mưa ngày càng nặng hạt, trên mặt đất tóe lên một lớp trắng xóa, giống như một tấm lụa mỏng mờ mịtNgười đàn ông nắm bàn tay lại, thu lại dây xích sắt vào tay áo, bước đi trong mưa giữa tiếng khóc nhức nhối của Trâu Dân.
Trước mặt ông ta, những cột mưa đan vào nhau thành một tấm lưới khổng lồ lồng lộng, nhưng tóc và áo choàng đạo sĩ của ông ta không có dấu vết bị ướt, mái tóc trắng ngắn dày dựng đứng thẳng tắp.
“Tiệm thêu Tế Hồng…”
Sau khi lẩm nhẩm bốn chữ này, khóe miệng mỏng của ông ta nhếch lên nở một nụ cười tàn nhẫn, mười ngón tay bất giác nắm chặt. Tuy nhiên, khi bàn tay trái nắm được một nửa, ông ta lại cảm thấy đau nhói ở các khớp ngón tay, ông ta nhe răng khịt mũi, tay phải chợt hiện lên ba ngọn lửa, ấn mạnh lên tay trái đã khô đen.
Ấn như vậy được một lúc, cơn đau ở tay trái của ông ta cuối cùng cũng dịu đi, ông ta nhướn hai hàng lông mày dày trắng, đôi mắt chim ưng sáng rực lên, mọi cảm xúc của ông ta theo lửa giận không bao trở về mười một năm trước, trở lại bên hồ sen nơi sen đỏ rực phản chiếu cả bầu trời.
***
Vừa mới đẩy cửa điện ra, Vương Kế Huân đã chạy bước nhỏ về phía lão đạo sĩ: “Đạo trưởng, không ổn rồi, Lâm Kính Ẩn đã bỏ chạy”
“Không phải ta đã bảo ngươi dụ gã bí mật trở về, sau đó đóng cổng thành bí mật phóng tên, sao lại để gã trốn thoát?”
Vương Kế Huân giậm chân: “Tất cả là tại Lưu lão đầu xen vào chuyện của người khác, dùng lệnh bài của tiên đế cho đám cấm quân mở cổng thành, nên gã mới chạy thoát. Đạo trưởng, phải làm sao bây giờ? Bệ hạ vô cùng tức giận, nói rằng Lâm Kính Ẩn nhất định phải chết, nếu không sau này sẽ thành mối họa lớn”
“Lâm Kính Ẩn là một người nặng tình, tiên đế đột ngột qua đời, gã chắc chắn sẽ đến một nơi nào đó tưởng niệm ông ta, như vậy thì ta cũng chỉ có thể đi theo gã một chuyến rồi”
Vương Kế Huân híp đôi mắt nhỏ như hạt đậu: “Ý đạo trưởng là hồ sen đỏ?”
“Chính xác”
Vương Kế Huân trợn tròn mắt: “Người khác đồn rằng Lâm Kính Ẩn không phải người mà là yêu quái, theo như đạo trưởng thấy thì rốt cuộc gã là gì?”
Đạo sĩ khịt mũi: “Chỉ là một yêu quái nhỏ thì có đáng để ta tốn công tốn sức không? Các ngươi hơi coi thường gã rồi”
***
Những khóm sen đỏ trải dài bất tận, như nhuộm đỏ cả bầu trời. Nhưng nếu để ý kỹ, sẽ thấy đài sen đang bốc khói trắng “xì xì”, một số cánh hoa dần trở nên quăn queo và cháy thành than, cuối cùng hóa thành một nắm tro tàn và biến mất theo gió.
Nước hồ sủi bọt “ùng ục”, dường như có cái bóng rung chuyển dưới mặt nước, nhưng khi nhìn kỹ hơn thì thấy đó không phải là một cái bóng mà là một ngọn lửa màu đỏ cam.
Lão đạo sĩ đứng bên cạnh hồ, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào mặt nước đang sôi trước mắt, xích sắt vung mạnh lên rồi lại nặng nề rơi xuống, chém mặt nước thành hai khúc.
“Lâm Kính Ẩn, xuất hiện đi, nếu ngươi không ra, ta sẽ đốt sạch da lẫn xương của ngươi. Cho ta xem chân thân của ngươi là gì mà dám gây sóng gió trong cung”
Đầu xích sắt đột nhiên căng lên, lão đạo sĩ hơi giật mình, cơ thể lật lại về phía hồ sen theo xích sắt, nhưng khi sắp rơi xuống nước, lão nín thở, cơ thể gần như song song với mặt nước, một mình giằng co xích sắt với thứ kia.
Một cái bóng dài chao đảo dưới mặt nước, sáng rực khiến mắt lão đạo sĩ đau nhói.
Lão nghiến răng thật chặt, tay trái chợt xòe ra, ba ngọn lửa hừng hực lao vào trong hồ khiến nước hồ càng cuồn cuộn mãnh liệt, khói trắng bốc lên che khuất tầm nhìn của lão.
“Ầm” một tiếng, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, trong màn sương mù trắng xóa mênh mông, lão chỉ nhìn thấy thứ gì đó giống như ánh sáng màu xanh bay về phía mình, sau đó cuốn quanh người lão, cơ thể lão bị nó cuốn chặt, cả người rơi vào hồ sen đỏ.
Trong nước có những ngọn lửa vờn bay khắp nơi, từng đám từng đám như những con quái vật đang giương nanh múa vuốt, lần lượt lao vụt qua mắt lão.
Lão nhìn đôi mắt màu vàng to như đèn lồng trước mặt rồi khẽ cười: “Lâm Kính Ẩn, đây là bộ mặt thật của ngươi à? Nhưng ngươi biết đấy, ta có thể làm Tam Muội Chân Hỏa, nên ta cũng sẽ không sợ nó, nhưng còn ngươi, trời sinh đã sợ nóng, nếu tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ bị nó đốt cháy không thể nhận ra”
“Còn vài ngày nữa?”
Một giọng nói chợt vang lên trong nước, tuy không mạnh mẽ và trầm bổng như mọi khi, nhưng lão vẫn nhận ra ngay.
“Cái gì mà vài ngày?”
Giọng nói đó biến thành nụ cười nhẹ yếu ớt: “Mỗi khi qua một trăm năm, ngươi sẽ bị tàn hồn mình đã giết cắn trả một lần, để tránh cho chúng tới gần, mỗi lần đến lúc này ngươi sẽ tìm một nơi hẻo lánh ẩn nấp, ngồi xuống vận khí lực, để hóa giải tổn hại của chúng lên cơ thể. Yêu đạo, những gì ta nghe ngóng được có phải thật không?”
Nghe vậy, lão đạo sĩ chỉ cảm thấy rùng mình, biết mình đang bị gã dụ nhưng vẫn cố gắng hết sức ổn định tinh thần, cố gắng để gã không nhìn thấu nỗi hoảng sợ của mình: “Lâm Kính Ẩn, nếu như ngươi bị Tam Muội Chân Hỏa thiêu mấy ngày nữa, dù ngươi không chết thì cũng mất nửa cái mạng, e rằng sau này muốn thăng thiên còn khó hơn nữa, vì báo thù cho ông ta mà như thế thì có đáng không?” Nói đến đây, lão thay đổi lời nói: “Theo ta thấy, với công lực của ngươi, tiếp tục tu luyện khoảng một trăm năm nhất định có thể tu thành thượng tiên, cần gì phải quyến luyến nơi trần gian bẩn thỉu này?”
Giọng nói đó lại bật cười, trong nụ cười hiện lên một chút tàn nhẫn, giống như bị kim thép chọc thẳng vào người: “Yêu đạo, ngươi rất giỏi thao túng tâm lý người khác, thật đáng tiếc cái này chỉ là trò hề lừa gạt người, không thể dùng với ta”
Thấy gã không có phản ứng gì, lão đạo sĩ tức giận không thôi, mười ngón tay đột nhiên mở ra, tuôn ra vô số ngọn lửa vào trong hồ sen đỏ đã bị thiêu thành một vũng nước đen.
“Được, ngươi đã ngu xuẩn như thế, vậy chúng ta hãy thử một lần xem là mạng ngươi dài hay mạng ta cứng rắn”
***
Lửa lớn cháy suốt ba ngày trời, hôm ấy lúc mặt trời từ từ nhô lên, một con khỉ lông bạc đi ngang qua hồ sen đỏ rực đang tỏa ra khói đen, nó ở trên bờ nhìn xuống, bịt mũi lắc đầu nói: “Ôi, đang định hái một ít sen đỏ về nấu cháo, không ngờ mới có mấy ngày mà hồ sen đã bị thiêu rụi thành thế này, tội nghiệp, thật tội nghiệp”
Nó nói xong thì nhảy lên chạy dọc theo bờ hồ về phía trước, ai ngờ vừa chạy được vài bước đã nghe thấy một tiếng “ầm” từ phía sau, nó quay lại thì thấy một cái đuôi dài cháy đen đang vươn vào bờ, trên đó còn có vài hạt sen non đỏ mềm, vô cùng đẹp đẽ dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời.
Không lâu sau, một giọng nói yếu ớt vang lên dưới đáy hồ: “Cứu ta, ta sẽ cho ngươi hạt sen này để nấu cháo”
***
Nhìn thấy bóng dáng đạo sĩ dần dần biến mất ở phía xa, kiếm tuệ dính đầy bùn đất đã đứt thành hai mảnh trên mặt đất từ từ đứng lên, giống như một đứa bé chưa cao bằng ngón tay, lảo đảo đi về phía cái hộp đồng nhỏ trong vũng bùn, dùng hết sức mở nó ra.
Tò vò trong chiếc hộp vỗ cánh chuẩn bị bay, kiếm tuệ nắm lấy thời cơ leo lên lưng nó, cùng nó bay vào màn mưa mờ mịt.