Nam nhân bóp gáy, hai hàng lông mày nhíu lại: “Chuyện gì?”Hộ Chuẩn cung kính hành lễ với hắn: “Tráng sĩ, thi thể của Tiểu Đồng vẫn còn ở dưới mộ, mặc dù ta không giết được yêu đạo kia, nhưng ta cũng muốn liều lĩnh cược một lần, để đoạt lại thi thể của thằng bé, vì vậy ta chỉ có thể xin ngươi một mình đi báo tin cho Yến cô nương, bảo nàng ấy nhanh chóng đến đây trừ hại cho dân”
Nam nhân sững sờ, đột nhiên gương mặt hắn hiện lên một chút kính trọng: “Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Tuy rằng yêu đạo kia bị thương, nhưng nó đã dưỡng thương nhiều năm như vậy, sức mạnh của nó cũng đã khôi phục tám chín phần rồi, nếu ngươi bước vào ngôi mộ hoang đó, có lẽ sẽ không thể sống sót”
Hộ Chuẩn gật đầu: “Ta biết, ta là kẻ không có ý chí, hèn nhát nhu nhược, cả đời sống trong ràng buộc nguyên tắc, cũng vì vậy mà đã hại chết thê tử ta yêu thương nhất, cuối cùng ngày hôm nay cũng đã đến, đã đến lúc để ta bù đắp sai trái”
Nói rồi hắn ta bước vào trong nhà, lúc quay ra thì thấy trên tay hắn ta đã có một chiếc hộp to bằng lòng bàn tay.
“Đây là gì?” Nam nhân ngạc nhiên nhìn hắn ta.
Hộ Chuẩn đặt chiếc hộp gần tai nam nhân: “Tráng sĩ, ngươi nghe thấy tiếng gì bên trong?”
Nam nhân nín thở, nghe thấy hình như trong chiếc hộp đồng nhỏ kia có tiếng “vo ve”, nên hắn lo lắng hỏi: “Trong này là nhộng ong à?”
“Đó là tò vò, tổ phụ ta nói ông từng gặp yêu đạo ở bờ suối sau núi, vì cứu mạng đạo sĩ nên gã mới tặng Ngự Phách từ cho tổ phụ ta. Vì thế, lúc vừa đến Thanh thành, ta đã ra sau núi, nhưng tìm tới tìm lui mà vẫn không tìm thấy vật gì hiếm. Sau đó, lúc ta định rời đi thì bất ngờ bị một bầy tò vò đuổi theo, ta phải biến thành chân thân mới tạm chạy thoát. Vì vậy, ta nghi ngờ rằng có thể đám côn trùng nhỏ này là điểm yếu của yêu đạo, nhưng vấn đề này vẫn chưa được xác nhận, nên ta chỉ có thể nói điều này với tráng sĩ, mong rằng ngươi có thể nói điều này cho Yến cô nương, có lẽ sau này nó sẽ có ích”
Nam nhân cầm chiếc hộp trong lòng bàn tay: “Yên tâm, ta chắc chắn sẽ chuyển ý của ngươi cho nàng ấy, chuyện này không thể chậm trễ, ta sẽ trở về Tân An trước, ngươi… cẩn thận nhé”
Hắn nói hai chữ “cẩn thận” rất nhẹ nhàng, bởi vì hắn biết Hộ Chuẩn không thể tự bảo vệ bản thân được nữa, khi hắn ta đưa ra quyết định này thì không có đường lui nào nữa.
Hộ Chuẩn cúi đầu hành lễ, hắn ta nhìn nam nhân chạy càng lúc càng xa, bóng lưng hắn càng lúc càng mờ, hắn ta vừa định quay người trở lại nội viện, thì chợt nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ vừa ngắn vừa gấp rút trong mưa. Ngay sau đó, hắn ta phát hiện nam nhân đã biến mất, trước mặt hắn ta chỉ còn lại màn mưa xám xịt càng lúc càng nặng hạt, giống như có một tấm sắt từ xa bay tới.
Lông tóc trên người Hộ Chuẩn dựng đứng hết lên, máu như ngừng chảy trong giây lát, đến lúc hoàn hồn lại thì hắn ta thấy mình đã lùi vào trong sân nhà của Trâu gia, hắn ta gắng sức đóng cửa lại, nhìn vợ chồng Trâu thị sững sờ đứng im tại chỗ với vẻ mặt hoảng sợ.
“Huynh đệ, ngươi bị sao vậy?”
Trâu Dân rõ ràng bị hoảng sợ khi thấy bộ dạng của hắn ta, lúc này dường như ông ta đã quên đi đau thương, cứ đứng ngây ngốc nhìn Hộ Chuẩn.
Nhưng vừa dứt lời, họ lại nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa “cộc cộc” khiến ba người run lên.
“Cha, mẹ, sao lại đóng cửa, con đói rồi, mau cho con vào đi”
Giọng nói của Tiểu Đồng lọt vào tai ba người, Trâu Dân và thê tử của ông ta sững sờ một lúc, sau đó họ cùng nhau đứng lên, cả hai đều không giấu được niềm vui trên mặt: “Tiểu Đồng, là Tiểu Đồng, Tiểu Đồng chưa chết, nó đã về”
Trâu thẩm lao ra cửa trước, bà ta đưa tay ra định kéo chốt cửa, nhưng ngay khi tay bà ta vừa chạm vào chốt thì Hộ Chuẩn đã túm bà ta lại và kéo ra sau lưng.
“Đừng mở cửa” Hắn ta nhìn thẳng vào mắt bà ta, môi hắn ta run rẩy vài cái, cuối cùng nói nốt câu còn lại: “Người ở bên ngoài không phải là Tiểu Đồng, đừng tin lão…”
“Nhưng… rõ ràng đó là giọng của Tiểu Đồng” Trâu thẩm không biết nên tin ai, bà ta nhìn Hộ Chuẩn với đôi mắt ngấn nước, rồi lại nhìn sang Trâu Dân, chờ ông ta đưa ra quyết định.
Trâu Dân bước tới, ngập ngừng nói: “Huynh đệ, người bên ngoài không phải là Tiểu Đồng, vậy thì là ai?”
Hộ Chuẩn trầm ngâm nhìn ông ta: “Lão là hung thủ giết Tiểu Đồng”
Trâu Dân hơi giật mình, ông ta đột nhiên chạy vào bếp, cầm con dao phay trên thớt và lao ra cửa, hét lớn: “Ta muốn báo thù cho hai đứa con trai của ta, ta phải giết chết súc…”
Mới nói được nửa lời thì cả người ông ta đột nhiên bay lên không trung, con dao phay trên tay cũng rơi xuống đất, phát ra tiếng “choang” giòn tan.
Hộ Chuẩn và Trâu thẩm sợ hãi trước sự việc đột ngột này, hai người trợn mắt há mồm ngẩng đầu lên thì thấy có một dây xích sắt quấn quanh eo Trâu Dân. Dây xích trông rất mềm mại, nhưng chỉ mới quấn quanh eo Trâu Dân hai vòng đã siết chặt người ông ta, đến nỗi xương sườn nhô ra, trông rất đáng sợ.
Nhìn thấy vậy, Trâu thẩm sợ hãi hét lên, bủn rủn ngã xuống dưới chân Hộ Chuẩn rồi ngất xỉu.
Hộ Chuẩn nghiến răng, cuộn người ngay tại chỗ, hiện nguyên hình, bốn móng vuốt mạnh mẽ nện lên mặt đất, sau đó nhảy qua tường viện ra ngoài. Nhưng chưa nhảy qua tường, cả người hắn ta đột nhiên bị siết lại, như bị một tấm lưới lớn vô hình trùm lên, cơ thể và chân tay hắn ta đều bị trói chặt, không thể nhúc nhích chút nào, sau đó hắn ta lại ngã xuống mặt đất.
“Ai cử ngươi tới đây?”
Một giọng nói già nua nhưng tràn đầy sức sống vọng vào từ bên ngoài bức tường, từng chữ lạnh lùng đâm thẳng vào trái tim như đang sắp vỡ ra của Hộ Chuẩn.
Hắn ta co quắp lại, không nói một lời.
“Không muốn nói phải không?”
Giọng nói run run cười vang, tiếng cười vang lên sau lưng, Hộ Chuẩn đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trâu Dân ở trên đầu, xương ức của ông ta đã bị dây xích làm gãy, máu tươi chảy xuống theo vạt áo, nhanh chóng nhỏ xuống mặt đất thành một mảng lớn, nhìn thôi đã thấy giật mình.
“Vẫn không muốn nói à? Cũng được, dù sao cả hai đứa con trai của ông ta đều đã bị ta giết chết, hay là cứ để ta tiễn ba cha con bọn họ đến âm phủ gặp nhau”
Hộ Chuẩn rên rỉ một tiếng, đôi mắt xanh biếc mờ mịt như phủ một lớp sương, hắn ta nhìn kẻ thù chưa từng thấy mặt thật, miệng thì thào nói: “Nàng ta tên là Yến Nương, mở một tiệm thêu ở thành Tân An, tên là tiệm thêu Tế Hồng, ngươi đi tìm nàng ta sẽ dễ dàng biết ngọn nguồn sự việc”
“Tiệm thêu Tế Hồng? Yến Nương?” Giọng nói đó lặp đi lặp lại mấy từ này mấy lần, đột nhiên cao giọng: “Ngự Phách từ bị nàng ta phá hủy à?”
Cơ thể Hộ Chuẩn run lên: “Ừ, ta đã nói hết những gì mình biết rồi, bây giờ ngươi thả ông ta ra được chưa?”
Một tiếng cười “ha ha” vang lên từ bên ngoài bức tường, ngay sau đó, một tiếng “rầm” vang lên, Trâu Dân từ trên cao rơi xuống bên cạnh Hộ Chuẩn, đang ôm chặt lấy bụng gào thét một cách tuyệt vọng.
Hộ Chuẩn nhìn Trâu Dân, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm: May mà ông ta vẫn còn sống, tuy rằng bị thương nặng nhưng ít nhất cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn ta an ủi: “Trâu đại ca, không sao cả, đã qua hết rồi, không sao đâu…”
Hắn ta chưa kịp nói xong thì đã cảm thấy đau nhói ở rốn, hắn ta hoảng sợ mở to hai mắt ra, trơ mắt nhìn cơ thể mình bị chia thành nhiều mảnh, bay lên bay xuống bên cạnh dây xích sắt ngoằn ngoèo uốn lượn như một con rắn dài.