Tân An Quỷ Sự

Chương 513: Ẩn thân

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Vân Trạch chậm rãi cúi người xuống, nhìn thẳng vào cửa hốCùng với một tia chớp cắt ngang bầu trời, y phục trên người hắn ta từ từ trượt xuống, lộ ra bộ lông dài màu cam bùng cháy như ngọn lửa và bốn móng vuốt sắc nhọn dính đầy bùn đất.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào cái hố đen kịt trước mặt, lưng hơi cong lại, cái miệng dài nhọn hoắt há ra, phát ra một tiếng gầm rít dài.

Tuy nhiên, ngay khi hắn ta chuẩn bị chui vào trong cái hố, một mùi rượu nồng nặc đột nhiên toả đến từ phía sau. Hắn ta vừa phân tâm, vội vàng quay người về phía sau, còn chưa kịp hoàn toàn quay người lại, bên cạnh đã xuất hiện một bóng người. Người đó một tay cầm bầu rượu, một tay cầm trường kiếm, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cái hố đen kịt phía trước.

“Ngươi là…”

Hắn ta nhất thời nghẹn lời, sững sờ không nhúc nhích: Mùi thơm này rất quen, hình như hắn ta đã từng ngửi thấy ở đâu đó. Đúng vậy, một năm nay hắn ta trèo non lội suối, không ngừng tìm kiếm tung tích của kẻ thù, mỗi khi hắn ta vô cùng mệt mỏi hoặc sắp chìm vào giấc ngủ, đều sẽ ngửi thấy hương rượu ngọt ngào. Lúc đầu, hắn ta cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng sau đó dần dần quen với nó, rồi sau đó nữa, hắn ta đã hoàn toàn quên mất chuyện đó, thậm chí hắn ta còn không nhận thấy rằng mùi hương đã biến mất sau khi hắn ta đến thôn Hòa Hiện.

Cho nên bây giờ, sau khi tận mắt nhìn thấy nam nhân ăn mặc như nghĩa sĩ trước mặt này, hắn ta vô cùng kinh ngạc, nhất thời không phân biệt được đây là địch hay là bằng hữu, cũng không biết tại sao lại đi theo mình lâu như vậy.

Nhưng nam nhân đó lại không nhìn con cáo đỏ rực trên mặt đất, hắn rút nút chai rượu ra hớp một ngụm, ánh mắt vẫn dán chặt vào cái hố, không dám lệch một li nào.

“Ngươi đi theo ta làm gì?” Hồ ly không nhịn được nữa.

Nam nhân chậm rãi cúi đầu, nhưng lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Mùi máu tươi trong và ngoài hố cực kỳ nồng nặc, hồ ly có khứu giác nhạy bén, chắc chắn không thể nào mà ngươi không ngửi được đúng không?”

“Ta hỏi ngươi tại sao lại đi theo ta?”

“Hắn ta sẽ không chừa lại người sống đâu, hiện tại cửa hố mở rộng như vậy, chắc chắn là muốn dụ ngươi tiến vào. Hộ Chuẩn, chẳng lẽ ngươi… ngươi không hiểu sao?”

Nghe hắn gọi tên mình, hồ ly căng thẳng, thân thể đột nhiên dựng thẳng lên, một lát sau, hắn ta lại biến thành công tử trẻ tuổi cao lớn và đẹp đẽ kia.

Hắn ta không ép hỏi nam nhân kia nữa mà nhìn vào trong hố sâu, trầm giọng nói: “Ta biết đây là âm mưu của hắn. Ta nghe Trâu Dân nói, tuy mộ Liên Đế này có chôn hai nữ nhân chết vì tình, nhưng mấy trăm năm nay, chưa từng có người phải bỏ mạng tại nơi đây. Mãi cho đến mười năm trước, ca ca của Tiểu Đồng bị người ta móc mắt và phải chết ở đây, dân làng lại nhìn thấy linh hồn của hai nữ nhân đó, kể từ đó, không ai dám đến gần nơi này. Vì thế ta đoán rằng lão đạo sĩ đó vì không muốn bị người khác quấy rầy nên đã cố tình giết người để uy hiếp dân làng, như thế bản thân có thể chuyên tâm tu hành ở nơi mộ hoang này. Còn con chó ông ta dán lên người cũng có nhiễm mùi của ông ta, vì vậy có thể kết luận rằng nhất định ông ta đang ẩn thân trong mộ Liên Đế này. Ta biết pháp lực của ông ta rất mạnh mẽ, dựa vào sức lực của một mình ta, chắc chắn không phải là đối thủ của ông ta, nhưng Tiểu Đồng đã vì ta mà chết nơi mộ hoang này, làm sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn được cơ chứ?”

Nghe vậy, nam nhân không nói một lời liền giơ trường kiếm lên chém vài nhát vào trong hố đen, bóng kiếm múa may quay cuồng, trong nháy mắt, lối vào hố đã hoàn toàn bị đá chặn lại kín kẽ. Sau đó, hắn nắm lấy cánh tay của Hộ Chuẩn và kéo hắn ta sang một bên, nhẹ giọng nói: “Chắc là ngươi cũng biết mình đối đầu với ông ta chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá, thì đừng để bị mất mạng vô ích. Nếu ngươi muốn báo thù cho Tiểu Đồng, nếu ngươi muốn báo thù cho mấy chục mạng người của Hồ gia ngươi, thì chỉ có thể đến Tân An tìm nàng ấy, ngoài cách này ra thì không còn cách nào khác nữa”

Hộ Chuẩn cả kinh, giọng điệu trở nên run rẩy: “Là nàng ấy bảo ngươi đi theo ta sao?”

Nam nhân nghiêm túc nhìn hắn ta: “Ngươi nên cảm tạ nàng ấy đã bảo ta đi theo ngươi, nếu không hôm nay ngươi chui vào trong cái hố đó, bây giờ chắc đã bị ông ta làm thành một cái áo khoác lông hồ ly rồi”

Hộ Chuẩn hơi nheo mắt lại: “Xin mạo muội hỏi cao danh quý tính của tráng sĩ?”

Nam nhân bước vào màn mưa mù dày đặc: “Chuyện này không quan trọng, nơi này cách thành Tân An mấy ngày đường nữa, tốt nhất là bây giờ chúng ta đi ngay đi, đừng nán lại thêm một khắc nào”

Hộ Chuẩn đứng yên không nhúc nhích, thành khẩn cầu xin nam nhân: “Mặc dù đã không thể cứu được Tiểu Đồng nữa, nhưng phụ mẫu cậu ấy không biết cậu ấy đã chết trong ngôi mộ cổ. Ta phải đến Trâu gia để thông báo cho bọn họ một tiếng, nếu không, làm sao ta có thể an lòng được?”

Bước chân của nam nhân dừng lại, do dự một chút, cuối cùng quay đầu nhìn hắn ta: “Được, ta về cùng ngươi, sau khi nói chuyện này cho vợ chồng Trâu gia biết xong, chúng ta sẽ cùng nhau rời đi”

***

Đúng như dự đoán của Hộ Chuẩn, vợ chồng Trâu gia nghe tin Tiểu Đồng đã qua đời thì suýt nữa đã ngất đi. Sau khi bình tĩnh lại, Trâu Dân quyết định cho dù có thế nào cũng phải đi đến mộ Liên Đế, nói rằng muốn lật đổ, đập nát nó ra thành từng mảnh, cho dù có phải trả giá bằng tính mạng của mình thì cũng không hề hối tiếc.

Thấy ông ta như vậy, Trâu thẩm lúc nãy còn ngã dưới đất không gượng dậy nổi đã chạy tới, ôm eo ông ta, liên tục mắng nếu hôm nay ông ta dám bước qua cửa nhà, bà ta sẽ đập đầu chết tại đây.

Hộ Chuẩn nhìn thấy vợ chồng Trâu gia đã hoàn toàn suy sụp vì cái chết của Tiểu Đồng thì không ngừng tự trách mình, hắn ta chỉ có thể tiếp tục thuyết phục và an ủi.

Giờ phút này, hắn ta vô cùng hận sự hèn nhát của mình, nếu không phải là do hắn ta chưa suy nghĩ kỹ càng, coi thường sự quỷ quyệt của đạo sĩ kia thì Tiểu Đồng đã không chết. Nhưng dù biết mình không thể nào phủi sạch liên can nhưng hắn ta vẫn không dám nói ra sự thật. Hắn ta sợ, sợ đôi vợ chồng đó sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình, lại càng sợ Tiểu Đồng sẽ không tha thứ cho mình, như vậy nợ máu trên người hắn ta sẽ lại càng nặng nề hơn nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn ta lại cảm thấy thê lương, đột nhiên trong đầu lại lướt qua những lời Hộ Trịnh nói với mình, ông ta nói: “Tiểu hồ ly, ngươi thông minh, là một nhân tài có thể bồi dưỡng, nhưng bản tính ngươi lại nhu nhược, nếu không tôi luyện, sau này chẳng những khó làm nên chuyện mà còn dễ làm hỏng việc, cho nên để ngươi thay thế Chuẩn Nhi thật sự không biết là phúc hay là họa nữa”

Hắn ta cúi đầu nắm chặt tay: “Tiên sinh, ngài nói không sai, ta chỉ là một kẻ rác rưởi thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều, chính vì vậy mà hết lần này đến lần khác mắc sai lầm, hại biết bao sinh mạng vô tội”

“Hộ Chuẩn, đến giờ đi rồi”

Giọng nói của nam nhân vọng vào từ ngoài cửa, hắn không hề đi vào nhà mà ngồi xổm ở chân tường, uống từng hớp rượu. Nhắc lại thấy thật kỳ quái, bầu rượu của hắn tuy không lớn nhưng rượu trong đó dường như uống mãi không cạn, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến đầu óc Hộ Chuẩn tỉnh táo hơn một chút.

“Đã đến giờ phải đi rồi” Nam nhân đột nhiên đứng lên, nhìn sắc trời càng ngày càng tối, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn: “Nếu còn không đi, e rằng sẽ không đi được nữa”

Nghe vậy, Hộ Chuẩn bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, gằn giọng nói rõ từng câu từng chữ: “Tráng sĩ, ta có chuyện muốn thỉnh cầu”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)